Hà nội mùa đông bình dị đến lạ lùng dưới cái nắng nhẹ nhàng đâu đó trong gió đông.
Mùa hoa cúc họa mi trắng xóa cả một vùng trời. Thung lũng hoa hồ Tây làm ta cũng đem lòng say mê, chẳng thể nào bỏ qua cơ hội được trầm mình vào không gian thơ mộng này !!
Nếu bạn chưa biết Hà Nội Mùa Đông như thế nào thì đây là cơ hội để các bạn cảm nhận nè!^^
Chùm thơ Hà Nội Mùa Đông (ảnh: internet) |
THƠ VIẾT VỀ HÀ NỘI MÙA ĐÔNG
Những bài thơ hay viết về Hà Nội mùa đông với những bài thơ tự sáng tác mới nhất. Thơ nói về cái lạnh giá khi Hà Nội vào Đông với những cơn gió bấc thổi qua phố. Cảm xúc buồn, cô đơn trong cái rét lạnh của mùa đông. Tâm trạng bồi hồi nhớ thương người yêu đang nơi xa..Hà Nội mùa này có lạnh lắm không
Gió bấc thổi chiều mùa đông qua phố
Cây bàng khẳng khiu mùa này lá đổ
Ai ngược đường đi trong gió chiều ni
Cô bán hàng rong chở thúng cúc chi
Nghe tiếng rao bước chân đi lặng lẽ
Hà Nội trầm tư bao đời vẫn thế
Khi xa rồi ta không thể nào quên
Cũng có lẽ vì Hà Nội có em
Cô bé xứ Đông anh quen ngày đó
Như cúc hoạ mi môi hồng má đỏ
Cứ thẹn thùng lúc anh ngỏ lời yêu
Hà Nội mùa này cây đứng liêu xiêu
Muốn về bên em khi chiều đổ bóng
Ta trao nhau những nụ hôn cháy bỏng
Lời yêu ngọt ngào sưởi ấm tình ta
Ở Sài Gòn thực tình cũng không xa
Nhưng về bên em chỉ là mơ ước
Tình cũ phôi pha không sao lấy được
Không thể nào ta quay ngược thời gian.
Gió bấc thổi chiều mùa đông qua phố
Cây bàng khẳng khiu mùa này lá đổ
Ai ngược đường đi trong gió chiều ni
Cô bán hàng rong chở thúng cúc chi
Nghe tiếng rao bước chân đi lặng lẽ
Hà Nội trầm tư bao đời vẫn thế
Khi xa rồi ta không thể nào quên
Cũng có lẽ vì Hà Nội có em
Cô bé xứ Đông anh quen ngày đó
Như cúc hoạ mi môi hồng má đỏ
Cứ thẹn thùng lúc anh ngỏ lời yêu
Hà Nội mùa này cây đứng liêu xiêu
Muốn về bên em khi chiều đổ bóng
Ta trao nhau những nụ hôn cháy bỏng
Lời yêu ngọt ngào sưởi ấm tình ta
Ở Sài Gòn thực tình cũng không xa
Nhưng về bên em chỉ là mơ ước
Tình cũ phôi pha không sao lấy được
Không thể nào ta quay ngược thời gian.
Đông Hà Nội họa mi cúc nở
Cánh mỏng xinh rạng rỡ bên thềm
Thu qua nỗi nhớ nhiều thêm
Lá vàng trút rụng êm đềm lối xưa
Phố ngái ngủ như vừa tỉnh giấc
Gió lang thang ghé bậc hiên nhà
Ngỡ ngàng trước những nụ hoa
Tinh khôi cánh trắng mượt mà đáng yêu
Tà áo mỏng diễm kiều dáng ngọc
Mắt nhung huyền mái tóc ngang vai
Xinh tươi đượm nét trang đài
Dạo trên phố nhỏ làm ai ngẩn nhìn
Bao kỷ niệm hằn in tâm trí
Ly cà phê thơm vị ngọt ngào
Ấm nồng hạnh phúc ta trao
Họa mi cúc nở quyện vào hồn thơ
Xa biết đến bao giờ gặp lại
Mối tình đầu đẹp mãi nhé anh
Trái tim em đã riêng dành
Hai ngăn chứa cả tình xanh chúng mình.
Cánh mỏng xinh rạng rỡ bên thềm
Thu qua nỗi nhớ nhiều thêm
Lá vàng trút rụng êm đềm lối xưa
Phố ngái ngủ như vừa tỉnh giấc
Gió lang thang ghé bậc hiên nhà
Ngỡ ngàng trước những nụ hoa
Tinh khôi cánh trắng mượt mà đáng yêu
Tà áo mỏng diễm kiều dáng ngọc
Mắt nhung huyền mái tóc ngang vai
Xinh tươi đượm nét trang đài
Dạo trên phố nhỏ làm ai ngẩn nhìn
Bao kỷ niệm hằn in tâm trí
Ly cà phê thơm vị ngọt ngào
Ấm nồng hạnh phúc ta trao
Họa mi cúc nở quyện vào hồn thơ
Xa biết đến bao giờ gặp lại
Mối tình đầu đẹp mãi nhé anh
Trái tim em đã riêng dành
Hai ngăn chứa cả tình xanh chúng mình.
Về hà thành ...
Ghép hai nửa mùa đông
Tròn một chuyện tình yêu không đoạn kết
Rong rêu nhớ bám lòng hoài đã mệt
Nay rửa hồn để đón tết uyên ương .
Hà Nội ơi ..
Ta yêu nhỏ biết nhường !
Bao nhiêu phố lê mòn đường tình tự
Thương em lắm .. anh làm người lữ thứ
Trọ đời nàng ở mãi chứ không đi .
Hạnh phúc em ...
Sớm tối cứ thầm thì
Trong giá lạnh ươm mầm si cùng nhỏ
Đợi xuân đến hoa yêu hương đầy ngõ
Hái tặng nàng trái tim đỏ tình nhân .
Em yêu ơi ..!
Nhật nguyệt có xoay vần
Thì anh vẫn thương bội phần không đổi
Mình hai nửa ..hẹn một ngày Hà Nội
Vén trời đông mượn nắng mối mai tình .
Bởi đêm ngày ...
Cõng nỗi nhớ đẹp xinh
Một nửa nhỏ ...
Đã thành .. hình yêu bóng .
Ghép hai nửa mùa đông
Tròn một chuyện tình yêu không đoạn kết
Rong rêu nhớ bám lòng hoài đã mệt
Nay rửa hồn để đón tết uyên ương .
Hà Nội ơi ..
Ta yêu nhỏ biết nhường !
Bao nhiêu phố lê mòn đường tình tự
Thương em lắm .. anh làm người lữ thứ
Trọ đời nàng ở mãi chứ không đi .
Hạnh phúc em ...
Sớm tối cứ thầm thì
Trong giá lạnh ươm mầm si cùng nhỏ
Đợi xuân đến hoa yêu hương đầy ngõ
Hái tặng nàng trái tim đỏ tình nhân .
Em yêu ơi ..!
Nhật nguyệt có xoay vần
Thì anh vẫn thương bội phần không đổi
Mình hai nửa ..hẹn một ngày Hà Nội
Vén trời đông mượn nắng mối mai tình .
Bởi đêm ngày ...
Cõng nỗi nhớ đẹp xinh
Một nửa nhỏ ...
Đã thành .. hình yêu bóng .
TÌM LẠI NHỮNG MÙA ĐÔNG HÀ NỘI
Thơ: Đỗ Kim Quang
Hà Nội đêm mùa đông !
Lành lạnh heo may phía sông Hồng thổi tới,
Ngọn đèn vàng ngóng ai mà đứng đợi
Hương sữa thoảng nồng nàn dệt sợi nhớ, sợi thương...
Hà Nội trải mù sương,
Những con đường khoác lên màu áo cũ,
Những nóc phố thâm nghiêm xô nghiêng cả một thời quá khứ
Bước chân người cô lữ chợt hanh hao.
Lòng bâng khuâng nhớ kỷ niệm năm nào:
Tiếng tàu điện leng keng...leng keng vọng về trong hư ảo,
Hương Ngọc lan lối hẹn hò nhuộm thơm mùi nếp áo
Thoảng đâu đây hơi ấm mối tình đầu...
Vẫn còn đó, những hàng cây im lặng, dãi dầu
Vẫn còn đó, giọng rao đêm lắng sâu miền ký ức
Ánh trăng mờ thao thức
Để bàn chân người ra đi day dứt lối xưa về
Chợt thấy lòng tái tê !
Nào ai hiểu quãng thời gian lê thê nơi đất khách
Nhưng còn đó Hà Nội thân thương khiến tâm hồn gột sạch
Để cánh chim trời sau bao năm xa cách về tìm lại những mùa đông...
Hà Nội đã vào đông
Sao còn mưa rào vậy
Chắc để tỏ nỗi lòng
Chia tay mùa thu đấy
Hồ Gươm sớm mùa đông
Mong manh con thuyền ấy
Tháp Rùa vẫn hiên ngang
Như ngàn năm vẫn vậy
Phố đổ mưa mùa đông
Khách qua đường như thấy
Nặng lòng nỗi nhớ thương
Một cơn mưa ngày ấy...
Nhủ lòng người tha hương
Ở nơi xa có thấy
Nỗi nhớ thương mùa đông
Mà lòng không vời vợi
Nhớ cô bán hàng rong
Dưới đèn vàng nhẫn nại
Mặc gió rét mùa đông
Tiếng rao còn vọng mãi.
Sao còn mưa rào vậy
Chắc để tỏ nỗi lòng
Chia tay mùa thu đấy
Hồ Gươm sớm mùa đông
Mong manh con thuyền ấy
Tháp Rùa vẫn hiên ngang
Như ngàn năm vẫn vậy
Phố đổ mưa mùa đông
Khách qua đường như thấy
Nặng lòng nỗi nhớ thương
Một cơn mưa ngày ấy...
Nhủ lòng người tha hương
Ở nơi xa có thấy
Nỗi nhớ thương mùa đông
Mà lòng không vời vợi
Nhớ cô bán hàng rong
Dưới đèn vàng nhẫn nại
Mặc gió rét mùa đông
Tiếng rao còn vọng mãi.
Cúc hoạ mi rực rỡ gọi đông sang
Mắt nâu chạm mênh mang những cánh trắng
Heo may dịu dàng buông mình khoe nắng
Cho ai mơ màng, thầm lặng những nhớ mong
Chiều Hà Nội thênh thang một bãi sông
Áo lụa thướt tha quyện thơm nồng mùa mới
Gió của đông cũng ngọt ngào thơ thới
Bên cúc hoạ mi phơi phới những dáng thơ
Bãi cỏ lau nghiêng nắng gió mộng mơ
Bước chân tình si thẫn thờ in bờ cát
Nắng sông Hồng cũng rộn ràng ca hát
Khúc hát chào mùa ngan ngát những hương bay
Hà Nội mùa đông ,
mùa cúc hoạ mi,
cho lòng mê say!
Mắt nâu chạm mênh mang những cánh trắng
Heo may dịu dàng buông mình khoe nắng
Cho ai mơ màng, thầm lặng những nhớ mong
Chiều Hà Nội thênh thang một bãi sông
Áo lụa thướt tha quyện thơm nồng mùa mới
Gió của đông cũng ngọt ngào thơ thới
Bên cúc hoạ mi phơi phới những dáng thơ
Bãi cỏ lau nghiêng nắng gió mộng mơ
Bước chân tình si thẫn thờ in bờ cát
Nắng sông Hồng cũng rộn ràng ca hát
Khúc hát chào mùa ngan ngát những hương bay
Hà Nội mùa đông ,
mùa cúc hoạ mi,
cho lòng mê say!
Hà Nội mùa vắng những cơn mưa....
Sáng qua trận mưa rào thật to làm Hà Nội trở nên khác lạ. Mùa đông có mưa rào, rất lạ! Thế nhưng lại khoác lên Hà Nội một điều gì đó rất mới. Hàng cơm nguội già nơi cuối phố Yên Phụ bỗng trở lên huyền ảo vô cùng bởi cơn mưa đem hết lớp bụi phủ mờ trên những chiếc lá vàng đỏ. Ừ cũng chỉ mấy hôm nữa thôi, chúng cũng theo gió heo may đi xa để trơ lại những cành khẳng khiu ảm đạm nơi chiều Đông muộn.
Những gánh hàng hoa, những chiếc xe trở đầy Cúc Mi đã thưa dần trên con phố, đâu đó xuất hiện những bó cúc Chi vàng nhạt, hương thơm cứ quyến luyến rất lạ. Thèm ấm trà mạn ngắm lọ cúc Chi đến thư thái.
Những bó hoa bướm vẫy nhẹ trong gió chiều làm lòng chợt trùng xuống và miên man một kỷ niệm khó gọi tên. Lang thang sáng Chủ Nhật qua những con phố nhỏ, ngắm gánh bún bốc hơi nghi ngút, ngắm những cụ già cùng nhau tập dưỡng sinh, quán chè chén nơi góc phố... chợt nhớ đến câu “ Hà Nội không vội được đâu... “ đúng thế, yêu cái sự nhẩn nha của một Hà Nội đến vô cùng.
Hà Nội đông về gió lạnh tái tê
Em một mình vẫn nhớ về Hà Nội
Thèm được nghe lời yêu thương nhắn gởi
Của ai đó nơi đâu nghĩ tới mình ...
Mùa đông về cúc hoạ mi trắng tinh
Nở e ấp như nụ cười thiếu nữ
Liễu hồ Tây vẫn thì thầm buông rủ
Như tóc ai xanh mướt tuổi học trò ...
Giọng nói Hà thành dịu nhẹ âu lo
Như gió thổi vi vu qua đầu lưỡi
Con gái Hà Nội da như hoa bưởi
Ngan ngát hương trinh níu bước ai nhìn ...
Tôi là kẻ quê mùa lắm yêu tin
Yêu Hà Nội và tin người Hà Nội
Yêu cái đẹp không tiền nào mua nổi
Xa xăm rồi nhớ mãi góc trời Quê.
Em một mình vẫn nhớ về Hà Nội
Thèm được nghe lời yêu thương nhắn gởi
Của ai đó nơi đâu nghĩ tới mình ...
Mùa đông về cúc hoạ mi trắng tinh
Nở e ấp như nụ cười thiếu nữ
Liễu hồ Tây vẫn thì thầm buông rủ
Như tóc ai xanh mướt tuổi học trò ...
Giọng nói Hà thành dịu nhẹ âu lo
Như gió thổi vi vu qua đầu lưỡi
Con gái Hà Nội da như hoa bưởi
Ngan ngát hương trinh níu bước ai nhìn ...
Tôi là kẻ quê mùa lắm yêu tin
Yêu Hà Nội và tin người Hà Nội
Yêu cái đẹp không tiền nào mua nổi
Xa xăm rồi nhớ mãi góc trời Quê.
Hà Nội bây giờ đang rét phải không?
Anh nhớ mang theo áo khăn đủ ấm
Em thấy người ta bảo rằng lạnh cóng
Bỗng lo cho anh những lúc ra đường
Chúng mình bây giờ không phải người thương
Mà đã gọi nhau bằng người yêu cũ
Nhớ mùa đông trước anh còn nhắn nhủ
“Mình phải bên nhau đến lúc bạc đầu”
Vậy mà đông này mình đã xa nhau
Hà nội và anh trở thành nỗi nhớ
Kí ức mùa đông bên anh còn đó
Em với hoạ mi hôm ấy rộn ràng
Hà Nội đông về nỗi nhớ miên man
Muốn được lang thang qua từng con phố
Kỉ niệm ngày yêu vẫn còn đâu đó
Chỉ mới đây thôi chưa thể xoá nhoà
Em ước một ngày nào đó không xa
Sẽ được đón đông trong lòng Hà Nội
Dẫu rằng chúng mình không còn chung lối
Hà Nội vẫn là nỗi nhớ trong em.
Anh nhớ mang theo áo khăn đủ ấm
Em thấy người ta bảo rằng lạnh cóng
Bỗng lo cho anh những lúc ra đường
Chúng mình bây giờ không phải người thương
Mà đã gọi nhau bằng người yêu cũ
Nhớ mùa đông trước anh còn nhắn nhủ
“Mình phải bên nhau đến lúc bạc đầu”
Vậy mà đông này mình đã xa nhau
Hà nội và anh trở thành nỗi nhớ
Kí ức mùa đông bên anh còn đó
Em với hoạ mi hôm ấy rộn ràng
Hà Nội đông về nỗi nhớ miên man
Muốn được lang thang qua từng con phố
Kỉ niệm ngày yêu vẫn còn đâu đó
Chỉ mới đây thôi chưa thể xoá nhoà
Em ước một ngày nào đó không xa
Sẽ được đón đông trong lòng Hà Nội
Dẫu rằng chúng mình không còn chung lối
Hà Nội vẫn là nỗi nhớ trong em.
Đông đã tới bên hiên nhà anh ạ
Mùa sang mùa chiếc lá thẫn thờ rơi
Về thôi anh giăng mắc những nụ cười
Nơi ta hẹn rợp trời hoa cúc nở
Em muốn gửi lời thầm thì trong gió
Chở đại ngàn nỗi nhớ vẫn hằng mang
Gọi anh về Hà Nội vẫn chứa chan
Cho say nhé miên man mùa trăng mật
Thơ em viết đâu phải vì niêm luật
Tấm chân tình xin cất một lời yêu
Kề bên em anh nhuộm tím cung chiều
Môi với mắt gợi bao điều êm ả
Về anh nhé yêu tưởng chừng như đã
Bài thơ tình chất chứa vạn niềm mong
Em nhớ anh đến khô cạn máu hồng
Nghe trăn trở thương mùa đông lạnh giá
Anh có thấy mưa cuối mùa vội vã
Tháng mười hai .. hối hả ... giục anh về.
Mùa sang mùa chiếc lá thẫn thờ rơi
Về thôi anh giăng mắc những nụ cười
Nơi ta hẹn rợp trời hoa cúc nở
Em muốn gửi lời thầm thì trong gió
Chở đại ngàn nỗi nhớ vẫn hằng mang
Gọi anh về Hà Nội vẫn chứa chan
Cho say nhé miên man mùa trăng mật
Thơ em viết đâu phải vì niêm luật
Tấm chân tình xin cất một lời yêu
Kề bên em anh nhuộm tím cung chiều
Môi với mắt gợi bao điều êm ả
Về anh nhé yêu tưởng chừng như đã
Bài thơ tình chất chứa vạn niềm mong
Em nhớ anh đến khô cạn máu hồng
Nghe trăn trở thương mùa đông lạnh giá
Anh có thấy mưa cuối mùa vội vã
Tháng mười hai .. hối hả ... giục anh về.
HÀ NỘI LẠNH
Hà Nội lạnh cái, thế là trên FB, Zalo tưng bừng các status mô tả, diễn tả cái lạnh, cái cảm xúc trước đợt gió mùa đầu tiên. Thế mới biết Hà Nội thật lạ kỳ, mùa nào cũng có sắc thái riêng làm xao động lòng người, chạm đến trái tim và tâm hồn nhạy cảm của những ai yêu Hà Nội, đang xa cách người thân hay có tâm sự buồn - vui trong cuộc đời .....
Post cái ảnh một mình đi trong sương lạnh đêm Hà Nội để chia sẻ cái xúc cảm mùa đông với mọi người 🍂🍂
Gió đầu mùa rét lắm phải không anh
Đêm Hà Nội sương giăng mành đặc quánh
Mùa đông bấc vén rèm hơi thở lạnh
Đông lại về mình sánh bước cùng nhau
Bên Hồ Gươm hai đứa chụm mái đầu
Nắm tay dạo ngày sau tình nồng ấm
Mặc gió thổi giữa trời đông rét đậm
Ước nợ duyên cau thắm nghĩa vợ chồng
Dấu yêu à đêm nay lạnh nữa không?
Em gom nắng gửi mây hồng anh nhé
Nhớ sưởi ấm ngoài kia trời mưa nhẹ
Nhớ giữ mình kẻo cảm lạnh giữa đông
Dấu yêu à em sẽ gửi chăn bông
Đắp vào nhé sưởi tim hồng quyện ấm
Trời mưa gió ngoài hiên giờ rét đậm
Tựa vai nhau nghĩa thắm mãi thơm nồng.
Đêm Hà Nội sương giăng mành đặc quánh
Mùa đông bấc vén rèm hơi thở lạnh
Đông lại về mình sánh bước cùng nhau
Bên Hồ Gươm hai đứa chụm mái đầu
Nắm tay dạo ngày sau tình nồng ấm
Mặc gió thổi giữa trời đông rét đậm
Ước nợ duyên cau thắm nghĩa vợ chồng
Dấu yêu à đêm nay lạnh nữa không?
Em gom nắng gửi mây hồng anh nhé
Nhớ sưởi ấm ngoài kia trời mưa nhẹ
Nhớ giữ mình kẻo cảm lạnh giữa đông
Dấu yêu à em sẽ gửi chăn bông
Đắp vào nhé sưởi tim hồng quyện ấm
Trời mưa gió ngoài hiên giờ rét đậm
Tựa vai nhau nghĩa thắm mãi thơm nồng.
Đông hé môi cười, nhăn nhó bến trăng mơ
Phố xá hờn ghen, tiếng thở dài ngõ nhỏ
Hun hút sâu, nơi hẹn hò không lỡ bỏ
Đeo đẳng theo ta, khi Đông chở gió về
Chiếc lá vàng rơi kéo nỗi nhớ lê thê
Vàng ối mùa hanh, nhớ đường về chốn cũ
Như tình yêu anh dẫu bao mùa chưa đủ
Cứ Đông về, nơi ngõ nhỏ rũ nhớ thương
Nắng trưa hanh hao vàng nỗi nhớ con đường
Thiếu bước chân quen tơ vương tình xưa ấy
Gió gọi hương cau tình xưa lưu luyến dậy
Đông vo tròn, ơi tình thắm thấy nôn nao
Hồ Gươm xanh liễu rủ bóng ảo xa mờ
Chiếc ghế cũ xưa chỗ ngồi chờ trống vắng
Lộc vừng xôn xao tiếng ai nghe văng vẳng
Nụ hôn mềm sao người xưa chẳng còn đây.
Phố xá hờn ghen, tiếng thở dài ngõ nhỏ
Hun hút sâu, nơi hẹn hò không lỡ bỏ
Đeo đẳng theo ta, khi Đông chở gió về
Chiếc lá vàng rơi kéo nỗi nhớ lê thê
Vàng ối mùa hanh, nhớ đường về chốn cũ
Như tình yêu anh dẫu bao mùa chưa đủ
Cứ Đông về, nơi ngõ nhỏ rũ nhớ thương
Nắng trưa hanh hao vàng nỗi nhớ con đường
Thiếu bước chân quen tơ vương tình xưa ấy
Gió gọi hương cau tình xưa lưu luyến dậy
Đông vo tròn, ơi tình thắm thấy nôn nao
Hồ Gươm xanh liễu rủ bóng ảo xa mờ
Chiếc ghế cũ xưa chỗ ngồi chờ trống vắng
Lộc vừng xôn xao tiếng ai nghe văng vẳng
Nụ hôn mềm sao người xưa chẳng còn đây.
THƠ HÀ NỘI VÀO ĐÔNG
Dưới đây là phần cập nhật cho chùm thơ Hà Nội Mùa Đông mà bạn đang xem. Những bài thơ tình Hà Nội mùa đông lãng mạn, nhớ người phương xa.. Thơ hỏi thăm nhau Mùa Đông về Hà Nội có lạnh lắm không?.. Nỗi nhớ và tâm trạng buồn trong đêm đông Hà Nội..Đông đã về nơi ấy lạnh không anh.
Liệu có phải chút bâng khuâng gợi nhớ.
Nên cơn gió cũng quặn niềm trăn trở.
Dáng chiều nghiêng nghiêng đổ cuối chân trời.
Đông đã về giăng lối nhỏ chơi vơi.
Hạt sương sớm đằm mình trên thảm cỏ.
Anh có nghe lời thì thầm của gió.
Thấy thật gần tiếng trao gửi yêu thương.
Tiếng dương cầm loạn nhịp cứ vấn vương.
Bông cúc nở tỏa mùi hương ngào ngạt.
Tia nắng nhạt chưa kịp vàng đã tắt.
Tháng Mười Hai xao xác tiếng đông về.
Chạm ngõ hồn đưa ta đến vườn yêu.
Hàng liễu rủ se se cơn gió lạnh.
Cỏ níu chân nồng nàn hương đặc quánh.
Muốn gửi người ...
Hơi ấm của mùa đông..!!!
Liệu có phải chút bâng khuâng gợi nhớ.
Nên cơn gió cũng quặn niềm trăn trở.
Dáng chiều nghiêng nghiêng đổ cuối chân trời.
Đông đã về giăng lối nhỏ chơi vơi.
Hạt sương sớm đằm mình trên thảm cỏ.
Anh có nghe lời thì thầm của gió.
Thấy thật gần tiếng trao gửi yêu thương.
Tiếng dương cầm loạn nhịp cứ vấn vương.
Bông cúc nở tỏa mùi hương ngào ngạt.
Tia nắng nhạt chưa kịp vàng đã tắt.
Tháng Mười Hai xao xác tiếng đông về.
Chạm ngõ hồn đưa ta đến vườn yêu.
Hàng liễu rủ se se cơn gió lạnh.
Cỏ níu chân nồng nàn hương đặc quánh.
Muốn gửi người ...
Hơi ấm của mùa đông..!!!
NỖI NHỚ VỀ ĐÊM !
Đó là khoảng thời gian người ta thường hay suy ngẫm và nói chính xác ra đó là lúc người ta phải đối diện với chính cái nỗi cô đơn, nhớ nhà của mình...
Nhiều khi người ta không còn bận tâm với những cái gì đã được hay mất trong cuộc đời bươn trải này nữa...Mà ở vào thời điểm này, về đêm người ta thường hay quay lại với quá khứ và những cái gì đã qua. Nhất là hay nghĩ về cái nơi mình đã ra đi, về nơi quê hương chôn nhau cắt rốn của mình...
Tôi cũng thế, về đêm tôi thường hay nhớ đến Hà nội của tôi, nhớ về cái nơi mà tôi đã sinh ra và lớn lên. Và tôi muốn viết về nó, với tất cả bao nhiêu hoài niệm và ký ức, với những trò chơi của thời thơ bé, từ thuở học trò khi còn cắp sách đến trường, cho đến khi lớn lên, trưởng thành và ra đi...
Ở nơi này, mỗi khi mùa đông về, thời tiết bắt đầu trở lạnh, ban đêm khi nhiệt độ xuống dưới 0 và bên ngoài những tiếng gió rít trong mưa lạnh, cũng là lúc tôi thường hay hình dung ra Hà nội của tôi như những thước phim sống động và ngẫm nghĩ xem bây giờ ở nhà nó ra sao..?
Những lúc này tôi rất thích viết và càng viết thì lại càng nhớ. Viết như để gặm nhấm nó, như một thứ lương khô mà tôi vẫn mang theo trong suốt cuộc hành trình này, như một thứ hành trang đeo đẳng của cuộc đời.
Người ta thường nói, người Hà nội khi đi xa thường rất hay nhớ nhà và tôi tin chắc rằng ai cũng thế thôi... Nhưng có lẽ về đêm nhất là vào mùa đông khi tuyết rơi, thì cái nỗi nhớ đó lại càng mạnh mẽ hơn, khắc khoải, day dứt và buồn hơn...
Cũng có lẽ bởi vì tại người Hà nội thường hay đa sầu, đa cảm chăng ?
Nhớ lắm Hà nội ơi...
Cúc họa mi đang vào mùa nở rộ
Báo hiệu rằng Hà Nội đã vào đông
Xiết chặt tay mình cùng đến sông Hồng
Về bãi Đá tìm lại mùa yêu cũ
Chiếc thuyền sắt cứ chòng chành ủ rũ
Hờn dòng sông con nước chẳng đong đầy
Bồn chồn nằm mắc cạn ở nơi đây
Trên bãi Giữa sông bên bồi bên lở
Em hãy đến nghe nồng nàn hơi thở
Gió hồ Gươm thổi khẽ những đam mê
Tháp nghiêng mình còn vương chút tái tê
Mưa bay nhẹ báo rằng Đông đã đến
Về Hà Nội anh sẽ đưa em nếm
Bánh trôi Tàu chính hiệu Lương Văn Can
Chẳng bận tâm mưa gió rét ngút ngàn
Hà hơi ấm bên lò ngô nếp nướng
Chiếc bánh gối chỉ ngồi thôi tưởng tượng
Vị thơm nồng đủ ấm cả mùa Đông
Nhớ em nhiều anh liệu có về không
Mình ra phố xuýt xoa nồi ốc nóng
Tiếng chuông chúa hình như đang mong ngóng
Đêm Noel dìu dặt bước tình nhân
Quì bên nhau và ước nguyện đời trần
Đông nồng thắm mình bên nhau mãi mãi
Hỡi người ấy nơi xa xôi khắc khoải
Có trở về Hà Nội với anh không
Cho chông chênh sẽ lại hoá say nồng
Ta hạnh phúc giữa trời Đông Hà Nội.
Báo hiệu rằng Hà Nội đã vào đông
Xiết chặt tay mình cùng đến sông Hồng
Về bãi Đá tìm lại mùa yêu cũ
Chiếc thuyền sắt cứ chòng chành ủ rũ
Hờn dòng sông con nước chẳng đong đầy
Bồn chồn nằm mắc cạn ở nơi đây
Trên bãi Giữa sông bên bồi bên lở
Em hãy đến nghe nồng nàn hơi thở
Gió hồ Gươm thổi khẽ những đam mê
Tháp nghiêng mình còn vương chút tái tê
Mưa bay nhẹ báo rằng Đông đã đến
Về Hà Nội anh sẽ đưa em nếm
Bánh trôi Tàu chính hiệu Lương Văn Can
Chẳng bận tâm mưa gió rét ngút ngàn
Hà hơi ấm bên lò ngô nếp nướng
Chiếc bánh gối chỉ ngồi thôi tưởng tượng
Vị thơm nồng đủ ấm cả mùa Đông
Nhớ em nhiều anh liệu có về không
Mình ra phố xuýt xoa nồi ốc nóng
Tiếng chuông chúa hình như đang mong ngóng
Đêm Noel dìu dặt bước tình nhân
Quì bên nhau và ước nguyện đời trần
Đông nồng thắm mình bên nhau mãi mãi
Hỡi người ấy nơi xa xôi khắc khoải
Có trở về Hà Nội với anh không
Cho chông chênh sẽ lại hoá say nồng
Ta hạnh phúc giữa trời Đông Hà Nội.
Có ai về qua con phố mùa đông
Mua giùm tôi chút mưa phùn gió bấc
Tìm giùm tôi ngọn heo may thất lạc
Chiếc khăn quàng ủ ấm một bờ vai...
Có ai về phương ấy buổi sớm mai
Tìm giùm tôi cành đào đang hé nụ
Làng hoa có người... tôi thương ở đó
Mùa đông ơi ! lặng lẽ nhớ rất nhiều.
Mua giùm tôi chút mưa phùn gió bấc
Tìm giùm tôi ngọn heo may thất lạc
Chiếc khăn quàng ủ ấm một bờ vai...
Có ai về phương ấy buổi sớm mai
Tìm giùm tôi cành đào đang hé nụ
Làng hoa có người... tôi thương ở đó
Mùa đông ơi ! lặng lẽ nhớ rất nhiều.
GIÓ MÙA ĐÔNG BẮC !
Những ngày này khi tiết trời ở Hà nội trở lạnh và chuyển dần sang đông. Gió mùa đông Bắc tràn về, mặt hồ Gươm trong xanh gợn sóng, những hàng liễu ven hồ như cố rủ sát xuống mặt nước để tránh những cái lạnh cô đơn người ta như cảm thấy có một cái gì đó khác thường...
Đó là những đôi trai gái lững thững quàng vai nhau đi dạo bên hồ cười khúc khích, có một cái hình như người ta rất dễ dàng nhận thấy đó là khi trời càng lạnh thì hình như họ càng quấn quện hơn, càng ôm chặt hơn và có lẽ chính vì thế họ càng...yêu nhau hơn.
Đúng, cái lạnh của gió mùa đông Bắc nhiều khi cắt da cắt thịt nhưng với những đôi trai gái xứ Hà thành nhiều khi người ta cảm thấy hình như ở họ có một cái gì đó thích thú và mong đợi.
Bởi nó cũng có cái nét đáng yêu riêng của nó vì chỉ có nó người ta mới thực sự cảm nhận được sự nồng ấm của tình yêu hay nói cách khác là cái ấm áp từ con tim và chính cái đó một lần nữa lại làm cho những con tim đó đập mạnh hơn, làm cho người ta...yêu nhau hơn.
Không phải ai cũng sợ cái lạnh của gió mùa đông Bắc, nhiều khi người ta còn mong nó đến sớm hơn để được yêu nhau hay nói đúng ra để được cưới nhau. Bởi thế cho nên khi gió mùa đông Bắc về cũng là khi những đôi trai gái ở Hà thành bắt đầu một mùa cưới.
Anh sẽ về thăm Hà Nội của em
Lên Tràng Tiền ăn kem giữa mùa đông lạnh giá
Tìm cái nắm tay giữa dòng đời hối hả
Hoa Sữa nồng nàn chờ đợi bản tình ca
Ngã tư sở chiều nay ướt mưa nhòa
Đường Thanh Niên nằm co mình hoang hoải
Phố Hoàng Diệu còn mong chờ mãi
Đôi tình nhân len lén nắm tay nhau
Đường Chùa Bộc bây giờ chỉ còn lại niềm đau
Những dấu chân bên nhau chỉ còn là kỷ niệm
Khúc dương cầm cho lòng mình lưu luyến
Mong lại được một lần ôm trọn vẹn vòng tay
Hồ Thiền Quang chẳng còn gió heo may
Sao vẫn thấy đâu đây mùi thơm làn tóc rối
Ta lỗi hẹn ta là người mang tội
Để họa mi buồn không nở giữa mùa trăng
Mình xa nhau cũng đã hơn mười năm
Kỷ niệm cũ chắc chỉ mình anh giữ
Gửi xúc cảm vào vần thơ, câu chữ
Hoa sữa hanh hao trong chớm lạnh đầu đông
Nhớ em không? Có còn nhớ em không?
Ta tự hỏi mình, mong chờ người đáp án
Ngủ nhé tim ngoan rồi mai trời sáng
Họa mi khẽ cựa mình: Hết rồi, không ai đợi chờ ai
Hà Nội bây giờ chỉ mình ta với phôi phai!
Lên Tràng Tiền ăn kem giữa mùa đông lạnh giá
Tìm cái nắm tay giữa dòng đời hối hả
Hoa Sữa nồng nàn chờ đợi bản tình ca
Ngã tư sở chiều nay ướt mưa nhòa
Đường Thanh Niên nằm co mình hoang hoải
Phố Hoàng Diệu còn mong chờ mãi
Đôi tình nhân len lén nắm tay nhau
Đường Chùa Bộc bây giờ chỉ còn lại niềm đau
Những dấu chân bên nhau chỉ còn là kỷ niệm
Khúc dương cầm cho lòng mình lưu luyến
Mong lại được một lần ôm trọn vẹn vòng tay
Hồ Thiền Quang chẳng còn gió heo may
Sao vẫn thấy đâu đây mùi thơm làn tóc rối
Ta lỗi hẹn ta là người mang tội
Để họa mi buồn không nở giữa mùa trăng
Mình xa nhau cũng đã hơn mười năm
Kỷ niệm cũ chắc chỉ mình anh giữ
Gửi xúc cảm vào vần thơ, câu chữ
Hoa sữa hanh hao trong chớm lạnh đầu đông
Nhớ em không? Có còn nhớ em không?
Ta tự hỏi mình, mong chờ người đáp án
Ngủ nhé tim ngoan rồi mai trời sáng
Họa mi khẽ cựa mình: Hết rồi, không ai đợi chờ ai
Hà Nội bây giờ chỉ mình ta với phôi phai!
Anh gặp em giữa trời đông Hà nội
Nắng nhẹ rơi ru vàng lối thân quen
Khẽ lả lơi trên mắt ướt môi mền
Mùi hoa sữa nồng nàn thêm phố cổ
Đã qua rồi những chiều mưa giông tố
Hà nội thương ,,, bến đỗ mãi ngàn xưa
Biết nói chi cũng chỉ thoáng dư thừa
Anh lặng lẽ ngắm nhìn em trong gió
Vẫn dáng quen ,,, vẫn nụ cười cháy đỏ
Mắt mi buồn vương lệ đó ,,, sương mai
Vẫn môi hôn sưởi ấm những đêm dài
Vẫn trăn trở trên vai còn trĩu nặng
Gặp lại em giữa trời đông Hà nội
Dấu yêu xưa nghe xa vắng ùa về
Xoè tay hứng chút hương thầm lạc lối
Bâng khuâng hoài tiếc nuối một cơn mê.
Nắng nhẹ rơi ru vàng lối thân quen
Khẽ lả lơi trên mắt ướt môi mền
Mùi hoa sữa nồng nàn thêm phố cổ
Đã qua rồi những chiều mưa giông tố
Hà nội thương ,,, bến đỗ mãi ngàn xưa
Biết nói chi cũng chỉ thoáng dư thừa
Anh lặng lẽ ngắm nhìn em trong gió
Vẫn dáng quen ,,, vẫn nụ cười cháy đỏ
Mắt mi buồn vương lệ đó ,,, sương mai
Vẫn môi hôn sưởi ấm những đêm dài
Vẫn trăn trở trên vai còn trĩu nặng
Gặp lại em giữa trời đông Hà nội
Dấu yêu xưa nghe xa vắng ùa về
Xoè tay hứng chút hương thầm lạc lối
Bâng khuâng hoài tiếc nuối một cơn mê.
Phố vẫn còn đây, Họa Mi trắng tinh khôi
Hà Nội thao thức, đêm nay trời trở gió
Bâng khuâng nỗi niềm biết cùng ai bày tỏ
Em đây rồi, Họa Mi cúc - Còn Anh?
Phố vắng anh, phố thẫn thờ, lạnh tanh
Se sắt hàng cây, lặng thinh con đường nhỏ
Hun hút lắm con ngõ sâu còn đó
Em đây rồi, Họa Mi cúc - Còn Anh?
Đông đã về tà váy mỏng mong manh
Bờ vai gầy thèm vòng tay níu chặt
Làn môi khô thèm nụ hôn ẩm ướt
Em đây rồi, Họa Mi cúc - Còn Anh?
Có thật không … "Anh chỉ có mình em!"?
Họa Mi cúc, em đây - Còn Anh, em nào thấy?
Chấp chới cánh hoa lay, đôi bàn tay chới với
Anh đâu rồi? Em nào biết… Chỉ mình em.
Hà Nội thao thức, đêm nay trời trở gió
Bâng khuâng nỗi niềm biết cùng ai bày tỏ
Em đây rồi, Họa Mi cúc - Còn Anh?
Phố vắng anh, phố thẫn thờ, lạnh tanh
Se sắt hàng cây, lặng thinh con đường nhỏ
Hun hút lắm con ngõ sâu còn đó
Em đây rồi, Họa Mi cúc - Còn Anh?
Đông đã về tà váy mỏng mong manh
Bờ vai gầy thèm vòng tay níu chặt
Làn môi khô thèm nụ hôn ẩm ướt
Em đây rồi, Họa Mi cúc - Còn Anh?
Có thật không … "Anh chỉ có mình em!"?
Họa Mi cúc, em đây - Còn Anh, em nào thấy?
Chấp chới cánh hoa lay, đôi bàn tay chới với
Anh đâu rồi? Em nào biết… Chỉ mình em.
Hà Nội mùa này lạnh lắm đó em
Khi cái rét đã len vào phố nhỏ
Chiếc lá vàng xôn xao rơi ngoài ngõ
Màn đêm về tiếng gió thổi vi vu
Đông đã về bỏ lại tiết mùa thu
Đàn én bay di cư miền đất khác
Ngoài bầu trời từng hạt mưa lác đác.
Ở trong lòng man mát nhớ về ai
Mong trời sáng đón ánh nắng ban mai
Để ta chờ và chờ hoài mãi mãi
Thổn thức lòng ta thoáng chợt nghĩ lại
Bao năm rồi ai có nhớ ngày xưa
Ngoài bầu trời vẫn tí tách những giọt mưa
Màn đêm phủ gió đung đưa giá lạnh
Cơn mưa phùn vẫn bay bay chưa tạnh
Chợt tim buồn tim chạnh nhớ và mong
Nhưng màn đêm phủ kín bầu trời đông
Vẫn chờ mãi mà sao không hiểu nổi
Nghĩ đã yêu sao ta không dám nói
Thốt thành lời để có được vài câu
Vẫn nhớ nhiều ta nhớ thật đậm sâu
Mong thu đó bao lâu thì quay lại
Luôn vẫn chờ đợi ta đâu nào ngại
Sẽ trùng phùng vương vấn nhớ tình thu.
Khi cái rét đã len vào phố nhỏ
Chiếc lá vàng xôn xao rơi ngoài ngõ
Màn đêm về tiếng gió thổi vi vu
Đông đã về bỏ lại tiết mùa thu
Đàn én bay di cư miền đất khác
Ngoài bầu trời từng hạt mưa lác đác.
Ở trong lòng man mát nhớ về ai
Mong trời sáng đón ánh nắng ban mai
Để ta chờ và chờ hoài mãi mãi
Thổn thức lòng ta thoáng chợt nghĩ lại
Bao năm rồi ai có nhớ ngày xưa
Ngoài bầu trời vẫn tí tách những giọt mưa
Màn đêm phủ gió đung đưa giá lạnh
Cơn mưa phùn vẫn bay bay chưa tạnh
Chợt tim buồn tim chạnh nhớ và mong
Nhưng màn đêm phủ kín bầu trời đông
Vẫn chờ mãi mà sao không hiểu nổi
Nghĩ đã yêu sao ta không dám nói
Thốt thành lời để có được vài câu
Vẫn nhớ nhiều ta nhớ thật đậm sâu
Mong thu đó bao lâu thì quay lại
Luôn vẫn chờ đợi ta đâu nào ngại
Sẽ trùng phùng vương vấn nhớ tình thu.
thơ hà nội mùa đông #18. (⇧)
GIÓ MÙA.. ĐÊM HÀ NỘI - Thơ: Giáng Hương
Hà Nội đêm se sắt gió mùa về
Phố cuộn mình trong muôn vàn nỗi nhớ
Nghe lạnh lùng giấc đêm hoài trăn trở
Chiếc lá nào vừa xao xác ngoài hiên
Tiếng gió gào, ai thức dậy giữa đêm
Tìm giấc ngủ trong muôn ngàn mắt lá
Mơ vòng tay ấm êm như mùa hạ
Đêm lạnh lùng se sắt những mong chờ
Cơn gió xưa vẫn lạnh đến bây giờ
Cuốn ta về những tháng ngày giông bão
Hoàng hôn lạnh nhạt nhoà dần hương áo
Đã vùi sâu vào ký ức mùa đông
Rồi chia lìa ...đời như những nhánh sông
Hợp rồi tan cùng biết bao thương nhớ
Nước chảy rồi làm sao về được nữa
Đành đợi gió về ôn lại những dấu yêu
Sâu thẳm mắt đêm nhung nhớ biết bao nhiêu
Gió mùa về ngoài kia trên phố vắng
Đừng em nhé ! để tình vào quên lãng
Với ngậm ngùi....giữa ngọn gió mùa đông.
Phố cuộn mình trong muôn vàn nỗi nhớ
Nghe lạnh lùng giấc đêm hoài trăn trở
Chiếc lá nào vừa xao xác ngoài hiên
Tiếng gió gào, ai thức dậy giữa đêm
Tìm giấc ngủ trong muôn ngàn mắt lá
Mơ vòng tay ấm êm như mùa hạ
Đêm lạnh lùng se sắt những mong chờ
Cơn gió xưa vẫn lạnh đến bây giờ
Cuốn ta về những tháng ngày giông bão
Hoàng hôn lạnh nhạt nhoà dần hương áo
Đã vùi sâu vào ký ức mùa đông
Rồi chia lìa ...đời như những nhánh sông
Hợp rồi tan cùng biết bao thương nhớ
Nước chảy rồi làm sao về được nữa
Đành đợi gió về ôn lại những dấu yêu
Sâu thẳm mắt đêm nhung nhớ biết bao nhiêu
Gió mùa về ngoài kia trên phố vắng
Đừng em nhé ! để tình vào quên lãng
Với ngậm ngùi....giữa ngọn gió mùa đông.
Em muốn viết bản tình ca mùa đông,
Bên đèn khuya, ấm nồng hơi bếp lửa,
Se se lạnh, tiết thu không còn nữa,
Đóa Cúc vàng, thiếu nắng cũng hanh hao.
Mùa đông ơi! Cái rét đến ngọt ngào,
Cơn gió bấc thổi vào bao nỗi nhớ,
Cúc Họa mi, bồng bềnh trôi trên phố
Chở đông về, chẳng rực rỡ mà thương.
Mùa đông ơi! Nắng nhạt trải trên đường,
Ôm cái lá khiêm nhường chưa kịp thả,
Cây khẳng khiu, run trong trời lạnh giá,
Ấm hơi nồng ai phả? Chút bâng khuâng...
Mùa đông ơi! Lắc rắc hạt mưa dầm,
Trong gió bấc, cứ lâm thâm đến lạ
Đem ẩm ướt cho cỏ cây, hoa lá
Cho mặt đường, phố xá lúc chiều buông.
Mùa đông ơi! Những buổi sáng mờ sương,
Hơi thở khói, đầu đường ai đứng đợi?
Phố thanh vắng, vài người đi vồi vội,
Sương mù giăng, hư ảo lối ta về.
Mùa đông ơi! Giữa cái lạnh tái tê,
Vẫn ấm nồng ly cà phê quán nhỏ,
Khăn quàng mỏng, nhẹ nhàng bay trong gió,
Chút tâm tình, xin gửi đó... MÙA ĐÔNG.
Bên đèn khuya, ấm nồng hơi bếp lửa,
Se se lạnh, tiết thu không còn nữa,
Đóa Cúc vàng, thiếu nắng cũng hanh hao.
Mùa đông ơi! Cái rét đến ngọt ngào,
Cơn gió bấc thổi vào bao nỗi nhớ,
Cúc Họa mi, bồng bềnh trôi trên phố
Chở đông về, chẳng rực rỡ mà thương.
Mùa đông ơi! Nắng nhạt trải trên đường,
Ôm cái lá khiêm nhường chưa kịp thả,
Cây khẳng khiu, run trong trời lạnh giá,
Ấm hơi nồng ai phả? Chút bâng khuâng...
Mùa đông ơi! Lắc rắc hạt mưa dầm,
Trong gió bấc, cứ lâm thâm đến lạ
Đem ẩm ướt cho cỏ cây, hoa lá
Cho mặt đường, phố xá lúc chiều buông.
Mùa đông ơi! Những buổi sáng mờ sương,
Hơi thở khói, đầu đường ai đứng đợi?
Phố thanh vắng, vài người đi vồi vội,
Sương mù giăng, hư ảo lối ta về.
Mùa đông ơi! Giữa cái lạnh tái tê,
Vẫn ấm nồng ly cà phê quán nhỏ,
Khăn quàng mỏng, nhẹ nhàng bay trong gió,
Chút tâm tình, xin gửi đó... MÙA ĐÔNG.
Cơn gió tràn về mang cái lạnh đầu đông
Mang nỗi nhớ mong bấy lâu còn mê ngủ
Trên con phố xưa lá thu vàng quyến rũ
Giờ chỉ còn ta kỷ niệm cũ nhạt nhòa
Như kẻ một mình bị nhân thế lãng quên
Còn lại nỗi buồn chỉ mùa đông mới hiểu
Như cành khẳng khiu hằn từng cơn gió rét
Một mối tình nào ai đó lỡ đánh rơi….
Màn đêm phủ buông che khuất bóng mặt trời
Một kẻ phong sương cố tìm nơi sưởi ấm
Một kẻ níu tay một người trong ướt đẫm
Như sợ tách rời phiêu lãng cuộc tình xa
Có người bảo rằng mùa đông chẳng lạnh đâu
Hạnh phúc dâng trào trong vòng tay yêu dấu
Có kẻ tự mình khoác lên manh áo cũ
Mà thuở ngày xưa ai đó đã quên rồi ….
Mùa đông một mình chầm chậm cứ dần trôi
Thèm cái siết tay dẫu nhẹ thôi cũng ấm
Mùa giữ hộ ta một mảnh tình chưa trọn
Chênh vênh chiều về khóe mắt đọng màu mưa.
Mang nỗi nhớ mong bấy lâu còn mê ngủ
Trên con phố xưa lá thu vàng quyến rũ
Giờ chỉ còn ta kỷ niệm cũ nhạt nhòa
Như kẻ một mình bị nhân thế lãng quên
Còn lại nỗi buồn chỉ mùa đông mới hiểu
Như cành khẳng khiu hằn từng cơn gió rét
Một mối tình nào ai đó lỡ đánh rơi….
Màn đêm phủ buông che khuất bóng mặt trời
Một kẻ phong sương cố tìm nơi sưởi ấm
Một kẻ níu tay một người trong ướt đẫm
Như sợ tách rời phiêu lãng cuộc tình xa
Có người bảo rằng mùa đông chẳng lạnh đâu
Hạnh phúc dâng trào trong vòng tay yêu dấu
Có kẻ tự mình khoác lên manh áo cũ
Mà thuở ngày xưa ai đó đã quên rồi ….
Mùa đông một mình chầm chậm cứ dần trôi
Thèm cái siết tay dẫu nhẹ thôi cũng ấm
Mùa giữ hộ ta một mảnh tình chưa trọn
Chênh vênh chiều về khóe mắt đọng màu mưa.
Hà Nội lại mang cái rét trở về, với cái lạnh giá, với những cơn gió mang theo những hạt mua phùn, em thấy nhớ, nhớ cái cảm giác thong thả lòng vòng qua những con phố với tiếng suýt xoa nhưng đầy ấm áp...
Em yêu cái đông ấy rất nhiều.
Biết rằng mùa đến rồi mùa lại đi, để đón cái nồng nàn ấm áp của ngày xuân.... Nhưng em vẫn yêu nó nhiều hơn cả khi tưởng tượng...
Bởi!
Đông ấy có tình đang gõ cửa, gõ vào trái tim nguội lạnh theo mùa... Giờ đông đã về trở lại, nhưng đông trước đã cuốn đi những yêu thương vào theo giá lạnh mùa đi mất, chỉ còn lại một nỗi buồn đêm đông trong kỉ niệm theo cùng...
Mình quen nhau đã mấy mùa anh nhỉ
Đông về rồi kỉ niệm vẫn còn in
Giờ xa nhau xa nhịp bước con tim
Em giá lạnh, tìm anh trong cô lẻ!!!!
Các bạn vừa xem qua những bài thơ viết về Mùa Đông Hà Nội. Xin mời các bạn xem thêm những chùm thơ chủ đề Mùa Đông khác:
Nếu ai chưa hình dung ra mùa đông Hà Nội
Giữa một trời còn xanh lá me bay
Hãy nhìn em,mơ một phút về đây,
Lòng sẽ hiểu về mùa đông phương Bắc.
Chiều Hồ Gươm,nắng chiều soi bút tháp,
Ngọn gió vờn làm mái tóc em bay.
Soi gương hồ - Duyên dáng - Những hàng cây
Tháp Rùa đó vẫn ngàn năm -Trầm mặc.
Ồ lạ lắm một mùa đông Phương Bắc
Thật diệu kì ( Ta cảm nhận như mơ )
Vẻ đep này gom thành những vần thơ
Xin tặng nhé , những người con đất Việt !
Mấy ngày Hà Nội lạnh buồn ghê
Ngẫu hứng làm thơ lúc đêm về
Ru hồn bay bổng chốn sơn khê
Chẳng thể bỏ được thú đam mê.!
Hjhj...
Chúc các bạn ngủ ngon .
Thơ Huong Thu Nguyen
Đông đã về trên phố nhỏ mỗi ngày
Hà Nội giờ này không còn heo may
Sáng sương giăng chiều về mây phủ
Gió giao mùa lạnh buốt trái tim côi
Hà nội ơi đông này vẫn vậy
Một mình buồn ngồi đếm hạt mưa rơi
Bờ môi mềm đắng giọt cafe
Lòng tái tê áo khăn nào đủ ấm
Đan bàn tay lại nhớ bàn tay
Nhớ hơi ấm bờ vai ngày đó
Phố vắng đêm khuya buông tiếng thở dài
Đông đã về mà bạn ở nơi đâu
Gió đông về luồn qua mái tóc mây
Làm chiếc lá bên đường thu mình lại
Đàn chim nhỏ đi đâu hoài cũng ngại
Chỉ tình mình sống mãi giữa mùa đông
Tình của em ngọt lịm cánh hoa hồng
Sen hương sắc đượm nồng hoa tươi thắm
Dạo khúc nhạc lòng anh luôn say đắm
Sưởi ấm tình mùa đông hát mê say
Hai đứa mình giờ tay nắm bàn tay
Bện hơi ấm qua tháng ngày giá lạnh
Tim ngây dại cho mắt huyền lóng lánh
Thắp sáng tình anh ấm cả mùa đông
Hà Nội: 17/12/2018
Tác giả: Diệu Thúy Trần.