Trang iini.net mến chúc bạn có 1 mùa đông thật ấm áp, hạnh phúc bên người thương yêu nhé!..
Thơ Đêm Mùa Đông (ảnh: internet) |
Ngoài kia gió rít từng cơn
Mưa rơi tí tách giận hờn vu vơ
Giọt sầu buông thõng hững hờ
Mây chen ngang lối ngẩn ngơ canh dài
Nửa đêm thổn thức cùng ai
Để cho cơn rét ngã xoài đầu đông
Chăn co gối lạnh giá lòng
Ước ao có được non bồng bên nhau
Sập sùi ướt cả giọt sầu
Cô đơn gánh cả nặng câu hẹn hò
Đêm đầu đông thấy ngẩn ngơ
Gió, mưa, lạnh, giá người chờ khát khao...?
Mưa rơi tí tách giận hờn vu vơ
Giọt sầu buông thõng hững hờ
Mây chen ngang lối ngẩn ngơ canh dài
Nửa đêm thổn thức cùng ai
Để cho cơn rét ngã xoài đầu đông
Chăn co gối lạnh giá lòng
Ước ao có được non bồng bên nhau
Sập sùi ướt cả giọt sầu
Cô đơn gánh cả nặng câu hẹn hò
Đêm đầu đông thấy ngẩn ngơ
Gió, mưa, lạnh, giá người chờ khát khao...?
Đêm trăng Mùa Đông (ảnh: internet) |
Đêm xào xạc gió lùa nhẹ qua song
Đang chuyển đông nên ngập đầy hơi bấc
Phố về đêm vẫn người xe tất bật
Gợi trong đêm ngàn nỗi nhớ rưng rưng
Một thoáng bâng khuâng ,một chút ngập ngừng
Mưa rả rích suốt ngày mây giăng phủ
Choàng khăn lạnh choàng bao nhiêu cho đủ
Đêm lao xao hồn phách có theo về...
Đam mê ơi , đam mê hỡi đam mê
Còn đó yêu thương nên cứ gọi tên người
Nhớ nói nhớ em không sợ người cười
Nhớ muôn trùng như lưới nhện bủa vây
Em không giận , chỉ tủi phận đắng cay
Chỉ lặng thầm mắt hoen mi mằn mặn
Đêm mưa về em nghe lòng quạnh vắng
Trời sang đông nên lắng đọng nỗi niềm.
Đang chuyển đông nên ngập đầy hơi bấc
Phố về đêm vẫn người xe tất bật
Gợi trong đêm ngàn nỗi nhớ rưng rưng
Một thoáng bâng khuâng ,một chút ngập ngừng
Mưa rả rích suốt ngày mây giăng phủ
Choàng khăn lạnh choàng bao nhiêu cho đủ
Đêm lao xao hồn phách có theo về...
Đam mê ơi , đam mê hỡi đam mê
Còn đó yêu thương nên cứ gọi tên người
Nhớ nói nhớ em không sợ người cười
Nhớ muôn trùng như lưới nhện bủa vây
Em không giận , chỉ tủi phận đắng cay
Chỉ lặng thầm mắt hoen mi mằn mặn
Đêm mưa về em nghe lòng quạnh vắng
Trời sang đông nên lắng đọng nỗi niềm.
ĐÊM MÙA ĐÔNG
Thơ: Cúc Hoa
Đông đã về gió lạnh rít từng cơn
Mưa như trút dỗi hờn lên từng chiếc lá
Cành cây cũng oằn mình trong cơn vật vã
Khát vọng làm đất trời tơi tả cuồng say
Có phải đêm muộn phiền thao thiết đợi vòng tay
Nên cứ đọa đày trong ngập tràn bão gió
Có phải những nhịp dập nồng nàn của trái tim còn đó
Nên nghe hối hả trong lòng tiếng gõ của thời gian
Đêm mùa đông không hơi ấm nồng nàn
Chỉ nghe tiếng côn trùng thở than não nuột
Con Thạch Thùng treo ngược mình trên bức tường giá buốt
Những hình ảnh mơ hồ cuồn cuộn đuổi xô nhau
Mưa xé màn đêm thành tiếng thở than não nuột nát nhàu
Mưa dội vào tim muôn ngàn vết đau dao cứa
Vậy là đã bắt đầu thêm một mùa mưa nữa
Giá lạnh u buồn vây bủa không gian
Xin đêm mùa đông nén lại tiếng thở than
Xuân sẽ đến trong ngập tràn hi vọng
Trái tim mỏi vì bao lần cuộn sóng
Ru giấc nhọc nhằn sầu đọng đẫm trên mi
Quằn quặn niềm đau níu giữ mãi được gì
Khi tình yêu trôi đi còn mình ta ở lại
Tiếng đêm vọng lời yêu thương khắc khoải
Chỉ mong đừng khóc mãi đến thiên thu..
Đêm mùa đông lạnh lẽo (ảnh: internet) |
Trời đông lạnh ánh trăng vàng trốn nắng
Mây mơ hồ lẳng lặng mảnh trăng trôi
Cúc vào mùa nằm đợi bóng trăng soi
Tiếng dế kêu ngủ vùi trong sương lạnh
Đêm trăng đông đứng ngồi hồn hiu quạnh
Nhìn cúc vàng óng ánh gợi vầng trăng
Mưa sao buồn rải rắc khắp không gian
Đêm nhớ anh đôi mi tràn nước mắt
Bài hát xưa còn dở dang phím nhạc
Bến đợi thuyền ngơ ngác mắt ngóng trông
Cơn gió về hoa cải vàng trước sân
Tựa vào đêm rải vàng lên thổn thức
Mây bay qua trăng xoay mình tỉnh giấc
Gửi tư tình cài lên tóc dịu êm
Đã một thời bài hát của riêng em
Sao anh nỡ đem dành cho người khác
Giờ trời đông bóng trăng đêm lạnh nhạt
Gió rã buồn tan tác áng mây bay
Canh khuya rồi trăng chẳng ghé xuống đây
Lẽ nào đông trăng say bên tình khác.
Mây mơ hồ lẳng lặng mảnh trăng trôi
Cúc vào mùa nằm đợi bóng trăng soi
Tiếng dế kêu ngủ vùi trong sương lạnh
Đêm trăng đông đứng ngồi hồn hiu quạnh
Nhìn cúc vàng óng ánh gợi vầng trăng
Mưa sao buồn rải rắc khắp không gian
Đêm nhớ anh đôi mi tràn nước mắt
Bài hát xưa còn dở dang phím nhạc
Bến đợi thuyền ngơ ngác mắt ngóng trông
Cơn gió về hoa cải vàng trước sân
Tựa vào đêm rải vàng lên thổn thức
Mây bay qua trăng xoay mình tỉnh giấc
Gửi tư tình cài lên tóc dịu êm
Đã một thời bài hát của riêng em
Sao anh nỡ đem dành cho người khác
Giờ trời đông bóng trăng đêm lạnh nhạt
Gió rã buồn tan tác áng mây bay
Canh khuya rồi trăng chẳng ghé xuống đây
Lẽ nào đông trăng say bên tình khác.
Đêm tĩnh lặng cô phòng đơn lẻ
Muốn cùng ai san sẻ yêu thương
Cùng ai đi đến cung đường
Bên nhau quấn quyện tơ vương duyên tình.
Mùa đông đến chung chinh niềm nhớ
Gió rét hoài trắc trở đường duyên
Muốn cùng ai đó lời nguyền
Cùng ai hạnh phúc thuyền quyên ngọt ngào.
Anh yêu hỡi ta trao tình nhé
Hãy cùng em san sẻ tình yêu
Bên nhau mỗi sớm mỗi chiều
Hoà mình quấn quyện tình yêu dâng trào.
Muốn cùng ai san sẻ yêu thương
Cùng ai đi đến cung đường
Bên nhau quấn quyện tơ vương duyên tình.
Mùa đông đến chung chinh niềm nhớ
Gió rét hoài trắc trở đường duyên
Muốn cùng ai đó lời nguyền
Cùng ai hạnh phúc thuyền quyên ngọt ngào.
Anh yêu hỡi ta trao tình nhé
Hãy cùng em san sẻ tình yêu
Bên nhau mỗi sớm mỗi chiều
Hoà mình quấn quyện tình yêu dâng trào.
đêm mùa đông (ảnh: internet) |
Mùa đông này...anh còn lại mình thôi,
Nghe thương nhớ, nghe bồi hồi nức nở...
Nhìn sương rơi, lắng nghe từng nhịp thở,
Mà người thương...biền biệt ở phương nào...?
Mùa đông này...sao giá lạnh biết bao,
Người thương ơi... hãy choàng vào chiếc áo.
Để nơi xa, anh không còn sầu não,
Bởi vai gầy trong mưa bão chiều đông !
Đừng để anh phải tê tái cõi lòng,
Nhìn sương rơi thành từng dòng trên tóc...
Ở phương xa, anh làm sao chăm sóc,
Ngồi một mình.. em buồn... khóc trong mưa...!
Anh ngồi đây... mà nhớ kỷ niệm xưa,
Những mùa đông qua, em chưa từng lạnh.
Là bởi vì... em có anh bên cạnh,
Luôn ấp nồng... lúc trời lạnh vào đông...
Mà giờ đây...hai đứa cách mấy sông,
Đã xa anh, em rời vòng tay nóng...
Để đôi ta, hai phương buồn lạc lõng,
Ngày nhớ thương, đêm ước mộng sum vầy...!
Biết bao giờ nguôi thương nhớ này đây,
Cho lứa đôi vui tháng ngày chờ đợi ?
Để đường yêu không còn xa vời vợi,
Buổi tương phùng...hai đứa gởi trao thân !
Nghe thương nhớ, nghe bồi hồi nức nở...
Nhìn sương rơi, lắng nghe từng nhịp thở,
Mà người thương...biền biệt ở phương nào...?
Mùa đông này...sao giá lạnh biết bao,
Người thương ơi... hãy choàng vào chiếc áo.
Để nơi xa, anh không còn sầu não,
Bởi vai gầy trong mưa bão chiều đông !
Đừng để anh phải tê tái cõi lòng,
Nhìn sương rơi thành từng dòng trên tóc...
Ở phương xa, anh làm sao chăm sóc,
Ngồi một mình.. em buồn... khóc trong mưa...!
Anh ngồi đây... mà nhớ kỷ niệm xưa,
Những mùa đông qua, em chưa từng lạnh.
Là bởi vì... em có anh bên cạnh,
Luôn ấp nồng... lúc trời lạnh vào đông...
Mà giờ đây...hai đứa cách mấy sông,
Đã xa anh, em rời vòng tay nóng...
Để đôi ta, hai phương buồn lạc lõng,
Ngày nhớ thương, đêm ước mộng sum vầy...!
Biết bao giờ nguôi thương nhớ này đây,
Cho lứa đôi vui tháng ngày chờ đợi ?
Để đường yêu không còn xa vời vợi,
Buổi tương phùng...hai đứa gởi trao thân !
Đêm mùa đông lặng nghe khúc dân ca
Cũng giận, thương sao mà da diết thế
Cũng đầy vơi giữa cuộc đời dâu bể
Những nợ nần sao mà khó trả vay.
Đêm mùa đông hạt mưa nhỏ đan dày
Gió rin rít nghe qua từng kẽ lá
Những buồn vui gặm nhấm nhau rỉ rả
Nỗi nhớ quên cũng tất tả theo về.
Đêm mùa đông gió hay tỉnh giấc mê
Trăng thượng tuần chờ ai mà cũng thức?.
Có phải trăng cũng giống người buồn bực
Chẳng vơi đi những canh cánh trong lòng.
Đêm mùa đông thật dài nỗi nhớ mong
Ở nơi xa có ai còn trăn trở ?
Để biết dấu yêu mềm như hơi thở
Chẳng biết từ khi nào... ta đã nợ nhau.?
Đêm mùa đông nghe văng vẳng một câu
Anh còn nợ em...và nợ em nhiều lắm!
Ghế đá công viên chiều nao thấm lạnh
Nụ hôn vội vàng ...mà cũng để ..NỢ EM.
Cũng giận, thương sao mà da diết thế
Cũng đầy vơi giữa cuộc đời dâu bể
Những nợ nần sao mà khó trả vay.
Đêm mùa đông hạt mưa nhỏ đan dày
Gió rin rít nghe qua từng kẽ lá
Những buồn vui gặm nhấm nhau rỉ rả
Nỗi nhớ quên cũng tất tả theo về.
Đêm mùa đông gió hay tỉnh giấc mê
Trăng thượng tuần chờ ai mà cũng thức?.
Có phải trăng cũng giống người buồn bực
Chẳng vơi đi những canh cánh trong lòng.
Đêm mùa đông thật dài nỗi nhớ mong
Ở nơi xa có ai còn trăn trở ?
Để biết dấu yêu mềm như hơi thở
Chẳng biết từ khi nào... ta đã nợ nhau.?
Đêm mùa đông nghe văng vẳng một câu
Anh còn nợ em...và nợ em nhiều lắm!
Ghế đá công viên chiều nao thấm lạnh
Nụ hôn vội vàng ...mà cũng để ..NỢ EM.
Đêm mùa Đông tuyết rơi (ảnh: internet) |
CÔ ĐƠN ...
Thơ: Sông Lam
Có người đàn bà không biết có mùa thu
Chỉ biết ngày và đêm
Người đàn bà muốn tuẫn tiết với mùa đông
Trước buổi heo may mới về chạm ngõ
Đêm căng mình níu vầng trăng lõa thể
Bên dòng sông cô đơn
Mái tóc buông vai
lồng ngực căng tròn
Rưng rức những mùa trăn trở
Bao đêm cắn nứt môi ...vì nhớ
Thao thức cùng đêm
khỏa thân vào quá khứ
Muốn một lần
ngây ngất
một lần say...
Bao đêm đã hát những bài ca chẳng để cho ai
Trước những vì sao lấp lánh
Ngọn lửa trong tim không ấm mùa đông lạnh
Tiếng thở dài
ai ngỡ
đã bao năm
Thương em ...
mùa đông thì băng giá
Mà sao em buồn lại nuôi cả nỗi buồn tôi ...?
Phía không anh em một minh đơn lẻ
Ngóng chuyến tàu ga cuối để tìm mơ
Đêm lạnh cóng quấn màn sương phủ mờ
Dáng hao gầy bơ vơ đầy chua xót
Phía không nhau em thấy mình đắng đót
Giọt mi sầu cứ buốt ngọt vì ai
Chôn dấu yêu sương ướt đẫm hình hài
Phương trời nao cành hoa mai sẽ nở
Phía không anh gió mùa đông bắc trở
Lời yêu xưa chẳng ở đã bay rồi
Ngụm cà phê em nhấp đắng bờ môi
Góc phố quen có một thời êm ả
Anh đi rồi .. em thành người xa lạ
Phía hoàng hôn anh ạ nắng phai tàn
Giữ niềm đau chẳng dám lật sang trang
Sao dám mong cửa thiên đàng xa ngái
Đông vội đến đuổi nường thu tê tái
Xuân có về thắp lại chút hồng ân..?!
Ngóng chuyến tàu ga cuối để tìm mơ
Đêm lạnh cóng quấn màn sương phủ mờ
Dáng hao gầy bơ vơ đầy chua xót
Phía không nhau em thấy mình đắng đót
Giọt mi sầu cứ buốt ngọt vì ai
Chôn dấu yêu sương ướt đẫm hình hài
Phương trời nao cành hoa mai sẽ nở
Phía không anh gió mùa đông bắc trở
Lời yêu xưa chẳng ở đã bay rồi
Ngụm cà phê em nhấp đắng bờ môi
Góc phố quen có một thời êm ả
Anh đi rồi .. em thành người xa lạ
Phía hoàng hôn anh ạ nắng phai tàn
Giữ niềm đau chẳng dám lật sang trang
Sao dám mong cửa thiên đàng xa ngái
Đông vội đến đuổi nường thu tê tái
Xuân có về thắp lại chút hồng ân..?!
Hai chúng ta giữ hai nửa câu thề
Ngày đông đến hẹn anh về ghép lại
Rồi tình nguyện bên nhau làm kẻ dại
Nửa tim anh, thứ bùa ngải em cần
Mai gió về Đông khoác áo tình nhân
Màu hoa tuyết có lần em bảo thích
Vài tia nắng vén màn sương mù mịt
Mượn trời đông lành lạnh mối mai tình
Hôm nay trời trang điểm thật là xinh
Ôi lạ quá... Sao nhìn đâu cũng đẹp
Nụ hoa nhỏ bên rào thường khép nép
Nay vươn mình đón nhận ánh ban mai
Chẳng nhầm đâu. Tạo hóa đã an bài
Dù tự buổi sơ khai mình lỗi hẹn
Anh chưa đến nên câu thề chưa vẹn
Cách biệt hoài nhọc con én đưa tin
Đêm qua rồi trời đất đẹp lung linh
Anh chẳng đợi bình minh về gõ cửa
Vượt cách trở gặp em như đã hứa
Một câu thề hai nửa ghép cùng nhau.
Ngày đông đến hẹn anh về ghép lại
Rồi tình nguyện bên nhau làm kẻ dại
Nửa tim anh, thứ bùa ngải em cần
Mai gió về Đông khoác áo tình nhân
Màu hoa tuyết có lần em bảo thích
Vài tia nắng vén màn sương mù mịt
Mượn trời đông lành lạnh mối mai tình
Hôm nay trời trang điểm thật là xinh
Ôi lạ quá... Sao nhìn đâu cũng đẹp
Nụ hoa nhỏ bên rào thường khép nép
Nay vươn mình đón nhận ánh ban mai
Chẳng nhầm đâu. Tạo hóa đã an bài
Dù tự buổi sơ khai mình lỗi hẹn
Anh chưa đến nên câu thề chưa vẹn
Cách biệt hoài nhọc con én đưa tin
Đêm qua rồi trời đất đẹp lung linh
Anh chẳng đợi bình minh về gõ cửa
Vượt cách trở gặp em như đã hứa
Một câu thề hai nửa ghép cùng nhau.
Đêm mùa Đông lặng lẽ (ảnh: internet) |
Ánh trăng đêm lạnh không ngời
Bởi sương giá buốt khắp nơi giăng mù
Tiết đông vắng cả lời ru
Không gian chìm giấc ngủ bù cả năm
Chỉ mình ta chẳng chịu nằm
Đi gom gió rét về chăm vai gầy
Ngắm nghê thường ẩn chân mây
Nghe đàn dế gáy giọng đầy khát khao
Cỏ mềm đẫm giọt sa vào
Mới hay tê tái biết bao hỡi lòng
Ô kìa suối cạn nước trong
Thương ai lặng lẽ giấu dòng nằm im
Những vì sao cứ nổi chìm
Tàn canh đọng lại đầy tim máu hàn
Đêm mùa đông mộng lan man
Hồn say thổn thức ngập tràn lối xưa.
Bởi sương giá buốt khắp nơi giăng mù
Tiết đông vắng cả lời ru
Không gian chìm giấc ngủ bù cả năm
Chỉ mình ta chẳng chịu nằm
Đi gom gió rét về chăm vai gầy
Ngắm nghê thường ẩn chân mây
Nghe đàn dế gáy giọng đầy khát khao
Cỏ mềm đẫm giọt sa vào
Mới hay tê tái biết bao hỡi lòng
Ô kìa suối cạn nước trong
Thương ai lặng lẽ giấu dòng nằm im
Những vì sao cứ nổi chìm
Tàn canh đọng lại đầy tim máu hàn
Đêm mùa đông mộng lan man
Hồn say thổn thức ngập tràn lối xưa.
LẠNH
Thơ: Hoa Cỏ May
Trời trở lạnh, ngập gió mùa đông bắc
Bàn tay em lạnh giá trong gió chiều
Chợt ao ước một ngày của đông trước
Được ấm nồng vòng tay ấy dấu yêu
Thêm giá lạnh
Khi Trái tim buốt lạnh
Thấy bơ vơ cô quạnh giữa đông người
Vòng tay ấm, nụ hôn thành kỷ niệm
Mãi xa rồi, yêu dấu cũ rụng rơi
Lá bàng đỏ la đà bay trước gió
Như nụ hôn mùa đông trước nồng nàn
Bài hát cũ từng nghe trong quán cũ
“ chuyện mùa đông, chuyện những ngón tay đan...”
Đông lạnh quá
Chợt nghe lòng bật khóc
Khi trong tim, hình bóng vẫn sát gần
Để giá lạnh phủ u buồn con phố
Có cách nào xoá mờ được dấu chân?
Đông lạnh quá
Em khát thèm ngày cũ
Khát vòng ôm
Làn môi rất ấm nồng
Có khi nào anh về cùng hò hẹn
Đốt lửa tình đem sưởi cả mùa đông!
Đông lạnh rồi
Anh còn nhớ em không?
Ở nơi này anh nhớ lắm em ơi
Nên đêm đêm giọt sầu rơi lã chã
Muốn đến cùng em nhưng đường xa quá
Sợi tơ buồn trói buộc cả niềm riêng
Đời gió sương với bao nỗi ưu phiền
Thân viễn xứ luôn triền miên thương nhớ
Biết em buồn từng đêm rơi ngấn lệ
Anh đau lòng từng thớ thịt phồng căng
Mùa đông về trời đổ giọt sầu giăng
Gió bấc thổi đem giá băng vào ngực
Cho trái tim anh lạnh lùng đau nhức
Nhớ về em rạo rực một vòng tay.
Nên đêm đêm giọt sầu rơi lã chã
Muốn đến cùng em nhưng đường xa quá
Sợi tơ buồn trói buộc cả niềm riêng
Đời gió sương với bao nỗi ưu phiền
Thân viễn xứ luôn triền miên thương nhớ
Biết em buồn từng đêm rơi ngấn lệ
Anh đau lòng từng thớ thịt phồng căng
Mùa đông về trời đổ giọt sầu giăng
Gió bấc thổi đem giá băng vào ngực
Cho trái tim anh lạnh lùng đau nhức
Nhớ về em rạo rực một vòng tay.
Ngọn đèn vàng đêm Đông (ảnh: internet) |
Mùa đông ấy đường đời chia hai lối
Tôi đi về bước vội với hoàng hôn
Lối đi xưa gót giày gõ hao mòn
Giờ hoang vắng không còn ai chung bước
Đông đã về... Gió lùa nghe rét mướt
Thời gian ơi Đã mấy lượt đông qua ?
Chốn thân quen giờ cũng đã lạ, xa...
Nơi hò hẹn giơ rêu phong phủ kín...
Noel đến là mỗi lần bịn rịn
Gốc thông xưa còn in dấu ngày nào
Thánh nhạc giáng sinh nghe vút tầng cao
Chuông thánh lễ nghẹn ngào trong đêm lạnh
Chúa giáng thế tìm cứu người bất hạnh
Mà đời tôi sao hiu quạnh ...cô liêu
Mỗi một mùa đông ...Mỗi một buổi chiều
Chiếc bóng ngã liêu xiêu trên lối cũ...
Tôi đi về bước vội với hoàng hôn
Lối đi xưa gót giày gõ hao mòn
Giờ hoang vắng không còn ai chung bước
Đông đã về... Gió lùa nghe rét mướt
Thời gian ơi Đã mấy lượt đông qua ?
Chốn thân quen giờ cũng đã lạ, xa...
Nơi hò hẹn giơ rêu phong phủ kín...
Noel đến là mỗi lần bịn rịn
Gốc thông xưa còn in dấu ngày nào
Thánh nhạc giáng sinh nghe vút tầng cao
Chuông thánh lễ nghẹn ngào trong đêm lạnh
Chúa giáng thế tìm cứu người bất hạnh
Mà đời tôi sao hiu quạnh ...cô liêu
Mỗi một mùa đông ...Mỗi một buổi chiều
Chiếc bóng ngã liêu xiêu trên lối cũ...
Đông về gió rét tái tê
Lòng buồn hiu hắt nghĩ về phương xa
Nỗi niềm day dứt trong ta
Đêm dài trằn trọc như là nhớ ai
Dẫu rằng cửa đóng then cài
Hiên nhà lá rụng nghe hoài mỗi đêm
Lắt lay gió lách động rèm
Vẳng nghe cậu dế đang thèm tiếng yêu
Trong lòng buồn biết bao nhiêu
Xa nhau anh thấy sớm chiều bơ vơ
Trách ai lại khéo hững hờ
Câu thơ lục bát ngẩn ngơ đứt vần
Xin em thôi chớ ngại ngần
Đường xa xích lại ta gần bên nhau
Chập chờn trong giấc canh thâu
Đông về giá lạnh cõi sầu ....ai thương?
Lòng buồn hiu hắt nghĩ về phương xa
Nỗi niềm day dứt trong ta
Đêm dài trằn trọc như là nhớ ai
Dẫu rằng cửa đóng then cài
Hiên nhà lá rụng nghe hoài mỗi đêm
Lắt lay gió lách động rèm
Vẳng nghe cậu dế đang thèm tiếng yêu
Trong lòng buồn biết bao nhiêu
Xa nhau anh thấy sớm chiều bơ vơ
Trách ai lại khéo hững hờ
Câu thơ lục bát ngẩn ngơ đứt vần
Xin em thôi chớ ngại ngần
Đường xa xích lại ta gần bên nhau
Chập chờn trong giấc canh thâu
Đông về giá lạnh cõi sầu ....ai thương?
Mây trắng bay lặng lẽ đến phương nào
Xin hãy ghé hộ trao lời yêu gởi
Tuy giờ cách hai nơi xa diệu vợi
Hình bóng anh.. em đợi lúc sum vầy
Thu giã từ se lạnh gió đông lay
Rất nhanh chóng từng ngày trôi qua vội
Lòng rộn rã sắp cùng nhau tương hội
Tình say sưa tròn lối mộng đôi mình
Em rạng ngời như những đóa hoa xinh
Anh mãi miết dâng tình nồng sâu đậm
Xây phúc hạnh mỗi ngày thêm tươi thắm
Đời có nhau ủ ấm những đêm trường
Gió đông về phương Bắc chốn người thương
Tuy chưa đến vấn vương hoài cõi dạ
Hương hoa sữa trong bài thơ anh tả
Em hình dung yêu quá muốn đi tìm.
Xin hãy ghé hộ trao lời yêu gởi
Tuy giờ cách hai nơi xa diệu vợi
Hình bóng anh.. em đợi lúc sum vầy
Thu giã từ se lạnh gió đông lay
Rất nhanh chóng từng ngày trôi qua vội
Lòng rộn rã sắp cùng nhau tương hội
Tình say sưa tròn lối mộng đôi mình
Em rạng ngời như những đóa hoa xinh
Anh mãi miết dâng tình nồng sâu đậm
Xây phúc hạnh mỗi ngày thêm tươi thắm
Đời có nhau ủ ấm những đêm trường
Gió đông về phương Bắc chốn người thương
Tuy chưa đến vấn vương hoài cõi dạ
Hương hoa sữa trong bài thơ anh tả
Em hình dung yêu quá muốn đi tìm.
Khung cảnh đêm Mùa Đông (ảnh: internet) |
LẠNH !!!
Thơ: Hương Vang
Đêm khuya lạnh lẽo
Gió réo ngoài song
Mưa rơi buồn đến não lòng
Đếm mưa buồn lại thầm mong nắng về
Say mê chạy nhảy
Tung tảy mọi nơi
Điểm tô hương sắc cho đời
Xua đi hết mọi buồn vơi trong lòng
Mùa Đông vừa tới
Đã vội rắc sầu
Hỏi rằng Đông có qua mau?
Để cho Xuân đến tươi màu lá hoa
Chim ca rộn rã
Muôn ngả xinh tươi
Cho em rạng rỡ môi cười
Nụ hồng thêm thắm ở nơi vườn tình !!!
Bây giờ trời đã vào Đông
Tuyết rơi phủ trắng chất chồng dày thêm
Mưa đang đổ xuống ướt mềm
Chung quanh vắng lặng lòng thêm bồi hồi.
Ai làm Loan Phụng lìa đôi?
Bao nhiêu kỷ niệm một thời chìm sâu
Ngửa tay em hứng giọt sầu
Bời tình yêu quá thương đau ngậm ngùi.
Em về chôn chặt ngày vui
Tháng năm lặng lẽ chôn vùi niềm riêng
Oằn vai em gánh lụy phiền
Chân lê từng bước ngã nghiêng mấy lần.
Trần gian là cõi phù vân
Đắng cay chua chát...đời ngần ấy thôi
Giờ đây đoạn tuyệt nhau rồi
Thương yêu trả lại...chia đôi hai đường.
Còn gì đâu nữa vấn vương
Cuộc đời đen trắng ai lường được đâu
Tình ôm trái đắng luôn sầu
Nợ duyên không phận lạc nhau giữa đời.
Đường tình...mỗi đứa một nơi
Đừng thương hay giữ những lời yêu xưa
Đớn đau một mối tình thừa
Thiên thu hạnh ngộ...cũng chưa trọn tình.
Tuyết rơi phủ trắng chất chồng dày thêm
Mưa đang đổ xuống ướt mềm
Chung quanh vắng lặng lòng thêm bồi hồi.
Ai làm Loan Phụng lìa đôi?
Bao nhiêu kỷ niệm một thời chìm sâu
Ngửa tay em hứng giọt sầu
Bời tình yêu quá thương đau ngậm ngùi.
Em về chôn chặt ngày vui
Tháng năm lặng lẽ chôn vùi niềm riêng
Oằn vai em gánh lụy phiền
Chân lê từng bước ngã nghiêng mấy lần.
Trần gian là cõi phù vân
Đắng cay chua chát...đời ngần ấy thôi
Giờ đây đoạn tuyệt nhau rồi
Thương yêu trả lại...chia đôi hai đường.
Còn gì đâu nữa vấn vương
Cuộc đời đen trắng ai lường được đâu
Tình ôm trái đắng luôn sầu
Nợ duyên không phận lạc nhau giữa đời.
Đường tình...mỗi đứa một nơi
Đừng thương hay giữ những lời yêu xưa
Đớn đau một mối tình thừa
Thiên thu hạnh ngộ...cũng chưa trọn tình.
Anh vẫn biết em sợ mùa đông đến
Không có anh ai ôm ấp vỗ về
Thiếu vòng tay ru giấc mộng say mê
Phòng trống vắng khi mình em một nửa
Em nhớ lắm tại gió hờn song cửa
Tiếng lá rơi xào xạc ngõ tâm hồn
Thoảng đâu đây nồng ấm một nụ hôn
Nghe hạnh phúc như có anh bên cạnh
Em sợ lắm đông về mang giá lạnh
Rét đầu mùa nhưng lại xa cách anh
Đêm hờ hững ôm vai nhỏ mong manh
Em chới với dụi đầu bên gối chiếc...
Đông đã sang giận hờn lên mắt biếc
Tại anh mà...đêm nhung nhớ dài thêm!!!
Không có anh ai ôm ấp vỗ về
Thiếu vòng tay ru giấc mộng say mê
Phòng trống vắng khi mình em một nửa
Em nhớ lắm tại gió hờn song cửa
Tiếng lá rơi xào xạc ngõ tâm hồn
Thoảng đâu đây nồng ấm một nụ hôn
Nghe hạnh phúc như có anh bên cạnh
Em sợ lắm đông về mang giá lạnh
Rét đầu mùa nhưng lại xa cách anh
Đêm hờ hững ôm vai nhỏ mong manh
Em chới với dụi đầu bên gối chiếc...
Đông đã sang giận hờn lên mắt biếc
Tại anh mà...đêm nhung nhớ dài thêm!!!
Trời đêm đông lạnh lẽo (ảnh: internet) |
Đông về phương ấy biết không em
Lạnh lẽo nào hơn gió lay rèm
Anh sưởi chính mình con tim nóng
Thơ tình thao thức... Giở lần xem.
Đêm nay ... ờ nhỉ đã bao đêm
Nghiêng về nơi ấy... Muốn kề bên
Người có như mình... Đêm có lạnh
Có ai nằm cạnh... Chớ gọi tên!
Tiếng mưa như tiếng gọi người thương
Nhớ lắm mưa ơi... Những canh trường,
Người vẫn bao ngày... Trong gối lẻ
Mưa ơi có tỏ... Chuyện yêu đương.
Đừng lạnh bên người nhé mưa ơi,
Hãy để riêng ra sưởi một đời,
Người đã lạnh lòng từ lâu lắm,
Dạ tàn ai gạt hạt châu rơi.
Lạnh có bao nhiêu... Để cho ta,
Đừng nghiêng về ấy... Lạnh người xa,
Ta lạnh quen rồi... Mưa cứ lạnh,
Thương lắm mưa ơi... Thế thật mà...!
Lạnh lẽo nào hơn gió lay rèm
Anh sưởi chính mình con tim nóng
Thơ tình thao thức... Giở lần xem.
Đêm nay ... ờ nhỉ đã bao đêm
Nghiêng về nơi ấy... Muốn kề bên
Người có như mình... Đêm có lạnh
Có ai nằm cạnh... Chớ gọi tên!
Tiếng mưa như tiếng gọi người thương
Nhớ lắm mưa ơi... Những canh trường,
Người vẫn bao ngày... Trong gối lẻ
Mưa ơi có tỏ... Chuyện yêu đương.
Đừng lạnh bên người nhé mưa ơi,
Hãy để riêng ra sưởi một đời,
Người đã lạnh lòng từ lâu lắm,
Dạ tàn ai gạt hạt châu rơi.
Lạnh có bao nhiêu... Để cho ta,
Đừng nghiêng về ấy... Lạnh người xa,
Ta lạnh quen rồi... Mưa cứ lạnh,
Thương lắm mưa ơi... Thế thật mà...!
ĐÊM TĨNH LẶNG
Thơ: Từ Khánh Phượng
Mùa đông này rất lạ
Như lòng ta xót xa
Mưa không nhàu nét lá
Mà lạnh cóng chân hoa
Lại gió mùa đông bắc
Mang lạnh tương tư về
Muốn dìu tình em đến
Ngọn sầu đông buốt tê
Em hẹn sẽ nhắn tin
Một khi lòng tĩnh lặng
Khuya nay mưa thật vắng
Ta chờ tiếng chuông reo!
Tình như ngàn năm đợi
Trải mấy kiếp luân hồi
Hóa đá mất đi thôi
Đêm mưa, ôi! tĩnh lặng!
Ta sợ, ta rất sợ!
Những khối băng tan nhanh
Những lời như có cánh
Cuối dòng là chấm than!
Tìm về giây phút mùa đông
Đường heo hút gió lòng mênh mông buồn
Đêm về mưa mãi sầu tuôn
Một thân đơn lẻ ...ta luôn nhớ mình
Dáng ai thấp thoáng bóng hình
Lòng lâng lâng nhớ người tình ngày xưa
Dáng xinh ngày ấy ...đêm mưa
Chờ anh cuối phố ..như chưa muốn về
Đêm đông lòng lạnh tái tê
Tay nắm tay chặt ta về bên nhau
Vai gầy em tựa mái đầu
Ta tìm hơi ấm trao nhau tình nồng
Qua rồi đã mấy mùa đông
Đường xưa vẫn đợi ...người không thấy về
Gió đông bấc lạnh não nề
Nhớ em cứ đợi ...ê chề lòng anh.
Đường heo hút gió lòng mênh mông buồn
Đêm về mưa mãi sầu tuôn
Một thân đơn lẻ ...ta luôn nhớ mình
Dáng ai thấp thoáng bóng hình
Lòng lâng lâng nhớ người tình ngày xưa
Dáng xinh ngày ấy ...đêm mưa
Chờ anh cuối phố ..như chưa muốn về
Đêm đông lòng lạnh tái tê
Tay nắm tay chặt ta về bên nhau
Vai gầy em tựa mái đầu
Ta tìm hơi ấm trao nhau tình nồng
Qua rồi đã mấy mùa đông
Đường xưa vẫn đợi ...người không thấy về
Gió đông bấc lạnh não nề
Nhớ em cứ đợi ...ê chề lòng anh.
Ảnh nghệ thuật đêm trăng mùa đông (ảnh: internet) |
thơ đêm mùa đông #18. (⇧)
ĐÊM MÙA ĐÔNG - Thơ: Huệ Trần
Anh thấy gì trong đôi mắt em yêu!
Có phải chăng những chiều hoang hoải nắng
Sóng cuộn mình ... từ lòng sâu biển lặng
Nhung nhớ về từng đêm vắng không anh!
Canh tàn canh giấc mộng cứ chòng chành
Dấu yêu ơi !..tình mênh mông đến vậy
Đông sang rồi gió lạnh về nữa đấy....
Anh có buồn có thấy nhớ em không ?
Dấu yêu ơi! ..đã ngần ấy mùa đông
Bờ vai em gánh gồng bao khó nhọc
Đã đôi lần trong đêm buồn bật khóc
Rồi trở mình trằn trọc suốt canh thâu!
Thương yêu nào ...không rơi rớt giọt châu
Khoảng trời nào ...mỗi một màu xanh biếc?
Chỉ có anh trong em ....tình bất diệt
Đông lạnh về da diết... khẽ gọi tên ...
Có phải chăng những chiều hoang hoải nắng
Sóng cuộn mình ... từ lòng sâu biển lặng
Nhung nhớ về từng đêm vắng không anh!
Canh tàn canh giấc mộng cứ chòng chành
Dấu yêu ơi !..tình mênh mông đến vậy
Đông sang rồi gió lạnh về nữa đấy....
Anh có buồn có thấy nhớ em không ?
Dấu yêu ơi! ..đã ngần ấy mùa đông
Bờ vai em gánh gồng bao khó nhọc
Đã đôi lần trong đêm buồn bật khóc
Rồi trở mình trằn trọc suốt canh thâu!
Thương yêu nào ...không rơi rớt giọt châu
Khoảng trời nào ...mỗi một màu xanh biếc?
Chỉ có anh trong em ....tình bất diệt
Đông lạnh về da diết... khẽ gọi tên ...
Mùa đông về gió lạnh từng cơn!
Năm canh trắng chập chờn đêm không ngủ
Cứ khắc khoải với bao điều mới cũ...
Nơi ấy Người có đủ ấm không?
Có những đêm trời đổ bão dông
Nhớ mặc áo, quàng khăn lông Người nhé!
Tôi vẫn biết Người đâu còn bé
Khi thương rồi tôi chẳng thể làm ngơ!
Đừng thức nhiều kẻo tóc bạc phơ
Hãy ôm ấp những lời thơ tôi viết
Ru say giấc với mộng hồng tha thiết!
Bình minh về, lại đẹp biết bao nhiêu!
Người thương ơi, ta xây ước mộng phiêu
Xóa tan hết những buổi chiều tuyết đổ
Nhen ngọn lửa đợi Người về bến đỗ
Cho thỏa lòng lúc kẻ ở người đi
Gửi cho nhau hơi ấm, tiếng thầm thì
Xuân Hạ Thu Đông về cũng vậy
Má hồng thắm, nụ cười duyên đấy
Nguyện bên Người vẹn nghĩa nặng tình sâu!
Năm canh trắng chập chờn đêm không ngủ
Cứ khắc khoải với bao điều mới cũ...
Nơi ấy Người có đủ ấm không?
Có những đêm trời đổ bão dông
Nhớ mặc áo, quàng khăn lông Người nhé!
Tôi vẫn biết Người đâu còn bé
Khi thương rồi tôi chẳng thể làm ngơ!
Đừng thức nhiều kẻo tóc bạc phơ
Hãy ôm ấp những lời thơ tôi viết
Ru say giấc với mộng hồng tha thiết!
Bình minh về, lại đẹp biết bao nhiêu!
Người thương ơi, ta xây ước mộng phiêu
Xóa tan hết những buổi chiều tuyết đổ
Nhen ngọn lửa đợi Người về bến đỗ
Cho thỏa lòng lúc kẻ ở người đi
Gửi cho nhau hơi ấm, tiếng thầm thì
Xuân Hạ Thu Đông về cũng vậy
Má hồng thắm, nụ cười duyên đấy
Nguyện bên Người vẹn nghĩa nặng tình sâu!
Đêm nồng giấc ngủ không say
Thu đi chớm lạnh đông nay kéo về
Sương giăng đêm cứ lê thê
Ngoài trời gió lạnh cơn mê muộn màng
Năm năm mỗi đứa một đàng
Sao ta như lũ dã tràng tìm nhau
Tuổi xuân vùn vụt qua mau
Ngọn đèn hắt bóng mà đau lặng thầm
Đêm nồng giá rét lạnh căm
Cố ru giấc ngủ xa xăm cho tròn
Ngủ đi hãy ngủ cho ngon
Tự mình ru ngủ mỏi mòn giấc mơ
Đông về lạnh đến bất ngờ
Trong đêm nỗi nhớ dật dờ riêng mang
Ngủ đi không kẻo muộn màng
Người đi buốt lạnh hở hang vết buồn.
Thu đi chớm lạnh đông nay kéo về
Sương giăng đêm cứ lê thê
Ngoài trời gió lạnh cơn mê muộn màng
Năm năm mỗi đứa một đàng
Sao ta như lũ dã tràng tìm nhau
Tuổi xuân vùn vụt qua mau
Ngọn đèn hắt bóng mà đau lặng thầm
Đêm nồng giá rét lạnh căm
Cố ru giấc ngủ xa xăm cho tròn
Ngủ đi hãy ngủ cho ngon
Tự mình ru ngủ mỏi mòn giấc mơ
Đông về lạnh đến bất ngờ
Trong đêm nỗi nhớ dật dờ riêng mang
Ngủ đi không kẻo muộn màng
Người đi buốt lạnh hở hang vết buồn.
Các bạn vừa xem qua những bài thơ viết về Đêm Mùa Đông với nhiều tâm trạng và cảm xúc. Mời bạn xem thêm loạt thơ mùa đông buồn và những chùm thơ viết về Mùa Đông mà chúng tôi đã từng chia sẻ nữa nhé!
Đêm giật mình
Trở giấc giữa đêm đông
Chiếc gối trống
Của anh gió lùa mát lạnh
Cứ nghĩ sẽ quên anh
Cơn mưa nào cũng tạnh
Để giấc mơ trở mình
Em lại thấy cô đơn
Bởi vắng anh bao mùa đông xa cách
Nhưng em chưa bao giờ như hờn trách
Mà vẫn thấy mình mãi ở bên anh...hihi.