Tuyển tập thơ tình hay, nhiều tâm trạng (ảnh: internet) |
#01. (⇧)
MỘT NGÀY NHỚ ANH - Thơ: Phạm Mơ
Đã một ngày anh chẳng nhắn cho em
Em chờ đợi và thèm tiếng ai nói
Nhìn điện thoại thấp thỏm chờ anh gọi
Mà anh thì chẳng hỏi tới một câu
Ngắm hoàng hôn sao thả tím u sầu
Để giọt lệ hằn sâu nơi mí mắt
Này anh hỡi sao hôm nay im bặt
Anh bận gì hay bắt bướm vờn ong
Nỡ để em ôm hờn tủi trong lòng
Từng giây phút em mong từng tin nhắn
Kim từng khắc từng khắc kêu đều đặn
Tiếng đồng hồ vừa vặn 7 ngàn giây
Đêm đến rồi trời khoe ánh trăng gầy
Từng tia sáng lóe đầy qua khe cửa
Bỗng vụt tắt bởi mây màu trắng sữa
Kéo đen về em lần nữa tim đau.
Em chờ đợi và thèm tiếng ai nói
Nhìn điện thoại thấp thỏm chờ anh gọi
Mà anh thì chẳng hỏi tới một câu
Ngắm hoàng hôn sao thả tím u sầu
Để giọt lệ hằn sâu nơi mí mắt
Này anh hỡi sao hôm nay im bặt
Anh bận gì hay bắt bướm vờn ong
Nỡ để em ôm hờn tủi trong lòng
Từng giây phút em mong từng tin nhắn
Kim từng khắc từng khắc kêu đều đặn
Tiếng đồng hồ vừa vặn 7 ngàn giây
Đêm đến rồi trời khoe ánh trăng gầy
Từng tia sáng lóe đầy qua khe cửa
Bỗng vụt tắt bởi mây màu trắng sữa
Kéo đen về em lần nữa tim đau.
thơ tình yêu của Phạm Mơ (ảnh: internet) |
#02. (⇧)
EM NGUYỆN LÀ MÂY TRONG GIÓ - Thơ: Phạm Mơ
Nếu anh là men rượu ướp tình say
Em xin nguyện là mây bay trong gió
Nhờ gió cuốn đến cạnh người tình nhỏ
Đặt anh vào trong góc nhỏ buồng tim
Lời yêu thương xin anh hãy lặng im
Thay vào đó nụ hôn chìm trong mộng
Những đêm lạnh chiếc phòng the khỏi trống
Bên đời em anh giang rộng bờ vai
Cùng dìu nhau đi hết chặng đường dài
Sống hạnh phúc bên lâu đài tình ái
Ngắm trời tím nghe mùi hương hoang dại
Trọn một đời luôn mãi mãi chung đôi
Ta cùng nhau đùa vui khắp núi đồi
Ngọt ngào đắm môi kề môi trìu mến
Cùng sưởi ấm suốt mùa đông quấn quyện
Dìu nhau mình cùng tới bến bờ vui.
Em xin nguyện là mây bay trong gió
Nhờ gió cuốn đến cạnh người tình nhỏ
Đặt anh vào trong góc nhỏ buồng tim
Lời yêu thương xin anh hãy lặng im
Thay vào đó nụ hôn chìm trong mộng
Những đêm lạnh chiếc phòng the khỏi trống
Bên đời em anh giang rộng bờ vai
Cùng dìu nhau đi hết chặng đường dài
Sống hạnh phúc bên lâu đài tình ái
Ngắm trời tím nghe mùi hương hoang dại
Trọn một đời luôn mãi mãi chung đôi
Ta cùng nhau đùa vui khắp núi đồi
Ngọt ngào đắm môi kề môi trìu mến
Cùng sưởi ấm suốt mùa đông quấn quyện
Dìu nhau mình cùng tới bến bờ vui.
#03. (⇧)
TÌNH NHẠT NHƯ MƯA - Thơ: Phạm Mơ
Trời đang mưa bỗng dưng nổi nắng vàng
Giọt bong bóng nó bàng hoàng tan vỡ
Giọt nước đọng ... lại khép mình lo sợ
Rồi dần dần lan tỏa ngỡ sương mai
Giống tình anh mong manh tựa nhánh lài
Trực khô héo khi ban mai nó rạng
Để đêm đến em một mình lơ đãng
Rồi lòng buồn nhớ đến khoảng trời yêu
Có biết không rằng em nhớ anh nhiều
Nhớ ngày tháng mình cùng phiêu trên cát
Rồi cùng chạy khi trời mưa nặng hạt
Nhưng bây giờ tình anh nhạt hơn mưa
Dòng lệ rơi em khóc mối duyên thừa
Còn dang dở cuộc tình chưa đoạn kết
Ngồi lặng lẽ xoa vết thương từng vết
Đau thắt lòng tim từng vệt máu loang
Nhớ ngày xưa tình anh rất nhẹ nhàng
Ru nhè nhẹ cho nàng say mộng ái
Nàng khờ lắm không một lần nghi ngại
Cứ tưởng rằng sẽ mãi mãi chung đôi
Nhưng lời yêu ngày xưa đó xa rồi
Khi anh đã làn môi trao kẻ khác
Gom tình lỡ em ghép thành bản nhạc
Bản nhạc buồn nghe man mác tim côi
Trách hờn anh lời hứa quá xa xôi
Gom thương nhớ chốn xưa ngồi lặng lẽ
Lá lay động rớt trên vai thật nhẹ
Ngỡ anh về chạm khe khẽ nụ hôn.
Giọt bong bóng nó bàng hoàng tan vỡ
Giọt nước đọng ... lại khép mình lo sợ
Rồi dần dần lan tỏa ngỡ sương mai
Giống tình anh mong manh tựa nhánh lài
Trực khô héo khi ban mai nó rạng
Để đêm đến em một mình lơ đãng
Rồi lòng buồn nhớ đến khoảng trời yêu
Có biết không rằng em nhớ anh nhiều
Nhớ ngày tháng mình cùng phiêu trên cát
Rồi cùng chạy khi trời mưa nặng hạt
Nhưng bây giờ tình anh nhạt hơn mưa
Dòng lệ rơi em khóc mối duyên thừa
Còn dang dở cuộc tình chưa đoạn kết
Ngồi lặng lẽ xoa vết thương từng vết
Đau thắt lòng tim từng vệt máu loang
Nhớ ngày xưa tình anh rất nhẹ nhàng
Ru nhè nhẹ cho nàng say mộng ái
Nàng khờ lắm không một lần nghi ngại
Cứ tưởng rằng sẽ mãi mãi chung đôi
Nhưng lời yêu ngày xưa đó xa rồi
Khi anh đã làn môi trao kẻ khác
Gom tình lỡ em ghép thành bản nhạc
Bản nhạc buồn nghe man mác tim côi
Trách hờn anh lời hứa quá xa xôi
Gom thương nhớ chốn xưa ngồi lặng lẽ
Lá lay động rớt trên vai thật nhẹ
Ngỡ anh về chạm khe khẽ nụ hôn.
thơ tình yêu của Phạm Mơ (ảnh: internet) |
#04. (⇧)
NÍU TÌNH LẠC MẤT - Thơ: Phạm Mơ
Đã lâu rồi anh chẳng ở cạnh em
Thèm tiếng hát trằn trọc không ngủ được
Bởi ngày đó lời yêu kia bạc nhược
Để bây giờ tình cách trở hai ta
Nhớ thật nhiều mà lòng đã cách xa
Ai còn nhớ mối tình này sâu đậm
Từng đêm vắng lệ đôi dòng rơi đẫm
Biết ai xưa có còn nhớ về em
Dưới trời mưa từng hạt ướt môi mềm
Những trăn trở người yêu ơi có thấy
Tim ghì chặt nỗi buồn xin giữ lấy
Hồn chết rồi nơi ấy có biết không
Những yêu xưa sẽ chôn chặt trong lòng
Để đêm lạnh không còn là nuối tiếc
Bởi sự thật giờ đây em mới biết
Tình phũ phàng lạnh giá lắm người ơi
Vầng trăng vàng ai nỡ sẻ làm đôi
Nửa đi mãi một nửa trông mòn mỏi
Nụ hôn ấm trên môi còn nóng hổi
Mà bây giờ chỉ có mỗi người trông
Màn sương rơi phủ kín nơi cửa phòng
Từng hạt rớt thì thầm như muốn nói
Rằng anh hỡi em có gì lầm lỗi
Mà bây giờ căn phòng vắng mình em
Biết cùng ai để san sẻ nỗi niềm
Tiếng cú vọ từ phía xa vang vọng
Nghe vẳng lại giữa đêm thâu lạc lõng
Như kẻ khờ ngốc lắm phải không anh
Vẫn hoài mong lời nguyện ước sẽ thành
Đưa tay với níu kéo tình đã mất
Để đôi nhạn xây mái nhà hoàn tất
Để anh về sẽ sưởi ấm lòng em.
Thèm tiếng hát trằn trọc không ngủ được
Bởi ngày đó lời yêu kia bạc nhược
Để bây giờ tình cách trở hai ta
Nhớ thật nhiều mà lòng đã cách xa
Ai còn nhớ mối tình này sâu đậm
Từng đêm vắng lệ đôi dòng rơi đẫm
Biết ai xưa có còn nhớ về em
Dưới trời mưa từng hạt ướt môi mềm
Những trăn trở người yêu ơi có thấy
Tim ghì chặt nỗi buồn xin giữ lấy
Hồn chết rồi nơi ấy có biết không
Những yêu xưa sẽ chôn chặt trong lòng
Để đêm lạnh không còn là nuối tiếc
Bởi sự thật giờ đây em mới biết
Tình phũ phàng lạnh giá lắm người ơi
Vầng trăng vàng ai nỡ sẻ làm đôi
Nửa đi mãi một nửa trông mòn mỏi
Nụ hôn ấm trên môi còn nóng hổi
Mà bây giờ chỉ có mỗi người trông
Màn sương rơi phủ kín nơi cửa phòng
Từng hạt rớt thì thầm như muốn nói
Rằng anh hỡi em có gì lầm lỗi
Mà bây giờ căn phòng vắng mình em
Biết cùng ai để san sẻ nỗi niềm
Tiếng cú vọ từ phía xa vang vọng
Nghe vẳng lại giữa đêm thâu lạc lõng
Như kẻ khờ ngốc lắm phải không anh
Vẫn hoài mong lời nguyện ước sẽ thành
Đưa tay với níu kéo tình đã mất
Để đôi nhạn xây mái nhà hoàn tất
Để anh về sẽ sưởi ấm lòng em.
#05. (⇧)
TRĂN TRỞ - Thơ: Phạm Mơ
Từng đêm vắng nỗi lòng buồn trăn trở
Lỗi nhịp đàn nhớ hơi thở người yêu
Có biết không rằng em nhớ anh nhiều
Nhớ cái thủa trái tim phiêu lạc bước
Từ cái dạo cổng trường ta cùng bước
Anh bảo rằng ước gì được cùng nhau
Mãi bền lâu cho đến bạc mái đầu
Chung nhịp thở nói ngàn câu ân ái
Mà lúc đó em đang còn thơ dại
Cứ tưởng rằng sẽ mãi mãi chung đôi
Tim xuyến xao và dạ thấy bồi hồi
Lòng hạnh phúc nhiều khi ngồi lơ đễnh
Bởi đâu biết đường yêu kia khấp khểnh
Kiếp số nghèo định mệnh đã an bài
Anh thì lo vật chất ở tương lai
Nên bội ước và cùng ai quấn quýt
Bỏ mặc em cùng tương lai mù mịt
Cứ nhớ hoài người ở tít nơi xa
Vẫn ước mong hai đứa sẽ chung nhà
Cùng nhau hát bản tình ca bất diệt.
Lỗi nhịp đàn nhớ hơi thở người yêu
Có biết không rằng em nhớ anh nhiều
Nhớ cái thủa trái tim phiêu lạc bước
Từ cái dạo cổng trường ta cùng bước
Anh bảo rằng ước gì được cùng nhau
Mãi bền lâu cho đến bạc mái đầu
Chung nhịp thở nói ngàn câu ân ái
Mà lúc đó em đang còn thơ dại
Cứ tưởng rằng sẽ mãi mãi chung đôi
Tim xuyến xao và dạ thấy bồi hồi
Lòng hạnh phúc nhiều khi ngồi lơ đễnh
Bởi đâu biết đường yêu kia khấp khểnh
Kiếp số nghèo định mệnh đã an bài
Anh thì lo vật chất ở tương lai
Nên bội ước và cùng ai quấn quýt
Bỏ mặc em cùng tương lai mù mịt
Cứ nhớ hoài người ở tít nơi xa
Vẫn ước mong hai đứa sẽ chung nhà
Cùng nhau hát bản tình ca bất diệt.
thơ tình yêu của Phạm Mơ (ảnh: internet) |
#06. (⇧)
TÌNH THU CHẾT - Thơ: Phạm Mơ
Héo mòn bởi thu tình thay màu lá
Tiếc nuối gì khi sắc hạ chóng tan
Khi con ve xác ướp trở về ngàn
Mùa thu đến phượng sẽ tàn theo gió
Chiều loang tím lá vàng rơi cửa ngõ
Nhớ làm gì bóng dáng nhỏ ngày xưa
Hãy quên đi cho chết mối duyên thừa
Ta đắp mộ cuộc tình chưa bến đỗ
Chỉ là giấc ái tình vườn tao ngộ
Ai đi rồi gieo nỗi khổ riêng ai
Tiếc chi anh chỉ là nhánh hoa lài
Theo năm tháng sẽ tàn phai trong nắng
Cảm ơn nhé cuộc tình buồn anh tặng
Nghi vào lòng nghe văng vẳng tiếng mưa
Lỗi nhịp đàn em thương mảnh trăng thưa
Cơn gió lạ rung hàng dừa nghiêng ngả
Nghe bất chợt dòng châu rơi lã chã
Ừ thôi đành quên tình đã đi qua
Nhoẻn miệng cười tặng anh nhé làm quà
Rồi vĩnh biệt hai ta về hai hướng.
Tiếc nuối gì khi sắc hạ chóng tan
Khi con ve xác ướp trở về ngàn
Mùa thu đến phượng sẽ tàn theo gió
Chiều loang tím lá vàng rơi cửa ngõ
Nhớ làm gì bóng dáng nhỏ ngày xưa
Hãy quên đi cho chết mối duyên thừa
Ta đắp mộ cuộc tình chưa bến đỗ
Chỉ là giấc ái tình vườn tao ngộ
Ai đi rồi gieo nỗi khổ riêng ai
Tiếc chi anh chỉ là nhánh hoa lài
Theo năm tháng sẽ tàn phai trong nắng
Cảm ơn nhé cuộc tình buồn anh tặng
Nghi vào lòng nghe văng vẳng tiếng mưa
Lỗi nhịp đàn em thương mảnh trăng thưa
Cơn gió lạ rung hàng dừa nghiêng ngả
Nghe bất chợt dòng châu rơi lã chã
Ừ thôi đành quên tình đã đi qua
Nhoẻn miệng cười tặng anh nhé làm quà
Rồi vĩnh biệt hai ta về hai hướng.
#07. (⇧)
THU TÌNH ĐẦU - Thơ: Phạm Mơ
Chiếc lá vàng rơi khắp cả ngoài sân
Đang báo hiệu lại một lần thu tới
Bầy trẻ nhỏ đón chờ năm học mới
Đứa lại buồn luyến tiếc bởi hè qua
Bước lang thang trên lá cỏ mượt mà
Mùa thu hỡi ta chờ gì nơi đó
Lá vẫn rụng trải đầy nơi cửa ngõ
Ánh chiều buông bông vạn thọ tỏa hương
Người yêu à em còn nhớ tỏ tường
Thu năm ấy nơi cổng trường tan học
Anh tinh nghịch đùa dai làm em khóc
Anh dỗ dành nín đi nhóc anh yêu
Lời yêu thương anh hứa thật là nhiều
Rằng trao chọn trái tim phiêu nàng nhé
Lòng hạnh phúc trái tim rung nhè nhẹ
Dựa vai chàng và khẽ nói yêu anh
Mối tình đầu quả thật quá mong manh
Thời thơ ấu nó qua nhanh thì phải
Bao lời hứa yêu thương thời thơ dại
Đã thay bằng những hoang hoải chờ mong.
Đang báo hiệu lại một lần thu tới
Bầy trẻ nhỏ đón chờ năm học mới
Đứa lại buồn luyến tiếc bởi hè qua
Bước lang thang trên lá cỏ mượt mà
Mùa thu hỡi ta chờ gì nơi đó
Lá vẫn rụng trải đầy nơi cửa ngõ
Ánh chiều buông bông vạn thọ tỏa hương
Người yêu à em còn nhớ tỏ tường
Thu năm ấy nơi cổng trường tan học
Anh tinh nghịch đùa dai làm em khóc
Anh dỗ dành nín đi nhóc anh yêu
Lời yêu thương anh hứa thật là nhiều
Rằng trao chọn trái tim phiêu nàng nhé
Lòng hạnh phúc trái tim rung nhè nhẹ
Dựa vai chàng và khẽ nói yêu anh
Mối tình đầu quả thật quá mong manh
Thời thơ ấu nó qua nhanh thì phải
Bao lời hứa yêu thương thời thơ dại
Đã thay bằng những hoang hoải chờ mong.
thơ tình yêu của Phạm Mơ (ảnh: internet) |
#08. (⇧)
DÁNG XƯA - Thơ: Phạm Mơ
Tối dần buông con phố đã lên đèn
Con ngõ vắng dáng ai quen trước mặt
Ta bất chợt nghe lòng buồn hiu hắt
Ký ức sầu ai gom nhặt mà đau
Trái tim ta nay vụn vỡ nát nhàu
Bởi người cũ lòng đã mau thay đổi
Nơi bến lạ em theo chồng rất vội
Bỏ mặc tôi ôm một mối tình câm
Giữa bão giông bao nốt nhạc thăng trầm
Như dao nhọn cứ hòng đâm tim vỡ
Cắt từng vết khiến hồn ta run sợ
Rồi chết dần trong giang dở người ơi
Dáng người xưa làm lòng dạ rối bời
Thoáng ẩn hiện cứ đầy vơi cảm xúc
Dù thân ấy giờ đã dây nước đục
Vẫn rộn ràng yêu như lúc vừa quen.
Con ngõ vắng dáng ai quen trước mặt
Ta bất chợt nghe lòng buồn hiu hắt
Ký ức sầu ai gom nhặt mà đau
Trái tim ta nay vụn vỡ nát nhàu
Bởi người cũ lòng đã mau thay đổi
Nơi bến lạ em theo chồng rất vội
Bỏ mặc tôi ôm một mối tình câm
Giữa bão giông bao nốt nhạc thăng trầm
Như dao nhọn cứ hòng đâm tim vỡ
Cắt từng vết khiến hồn ta run sợ
Rồi chết dần trong giang dở người ơi
Dáng người xưa làm lòng dạ rối bời
Thoáng ẩn hiện cứ đầy vơi cảm xúc
Dù thân ấy giờ đã dây nước đục
Vẫn rộn ràng yêu như lúc vừa quen.
#09. (⇧)
CHỐN CŨ NHỚ..? - Thơ: Phạm Mơ
Hôm nay về thăm quê mẹ yêu thương
Ta dạo bước cuối con đường quen thuộc
Bầy trẻ nhỏ bùn lấm lem nhơ nhuốc
Cùng chơi trò lấy dây buộc mo cau
Đứa áo xanh đứa áo đỏ đủ màu
Đứa ngồi lá đứa hùa nhau cùng kéo
Bám không chặt nó ngã nhào mặt méo
Khóc bù lu đứa đem kẹo dỗ dành
Gợi cho ta nhớ kỷ niệm ngày xanh
Thời thơ ấu đã qua nhanh thì phải
Kỷ niệm cũ hai ta còn thơ dại
Em ngồi mo anh kéo mãi không thôi
Dùng cần câu bắt giun đất làm mồi
Câu cá quả cá chòi đồi cạnh suối (cá lóc)
Cùng nhau nướng rồi ăn kèm cơm nguội
Thêm ít tiêu vài hạt muối là ngon
Rồi cùng nhau chạy khắp nẻo đường mòn
Làm dàn ná kiếm trái non để bắn
Cùng nhau tắm và chơi trò ngụp lặn
Cứ vui đùa không hề đắn đo gì
Thời gian trôi đường hai ngả ta đi
Em xuống phố còn anh thì nghĩa vụ
Lời ước hẹn hai ta cùng ấp ủ
Anh trở về sau nghĩa vụ thành hôn
Nhắc đến đây dạ lại thấy bồn chồn
Bởi lời hứa em còn chôn trong dạ
Anh bỏ lại và quên đi tất cả
Đám cưới hồng bên người lạ giàu sang
Riêng mình em đứng nhìn lệ hai hàng
Lòng đau xót trong ngỡ ngàng ngang trái
Rồi tự trách tại sao mình ngu dại
Quá tin người bây giờ phải nuốt cay.
Ta dạo bước cuối con đường quen thuộc
Bầy trẻ nhỏ bùn lấm lem nhơ nhuốc
Cùng chơi trò lấy dây buộc mo cau
Đứa áo xanh đứa áo đỏ đủ màu
Đứa ngồi lá đứa hùa nhau cùng kéo
Bám không chặt nó ngã nhào mặt méo
Khóc bù lu đứa đem kẹo dỗ dành
Gợi cho ta nhớ kỷ niệm ngày xanh
Thời thơ ấu đã qua nhanh thì phải
Kỷ niệm cũ hai ta còn thơ dại
Em ngồi mo anh kéo mãi không thôi
Dùng cần câu bắt giun đất làm mồi
Câu cá quả cá chòi đồi cạnh suối (cá lóc)
Cùng nhau nướng rồi ăn kèm cơm nguội
Thêm ít tiêu vài hạt muối là ngon
Rồi cùng nhau chạy khắp nẻo đường mòn
Làm dàn ná kiếm trái non để bắn
Cùng nhau tắm và chơi trò ngụp lặn
Cứ vui đùa không hề đắn đo gì
Thời gian trôi đường hai ngả ta đi
Em xuống phố còn anh thì nghĩa vụ
Lời ước hẹn hai ta cùng ấp ủ
Anh trở về sau nghĩa vụ thành hôn
Nhắc đến đây dạ lại thấy bồn chồn
Bởi lời hứa em còn chôn trong dạ
Anh bỏ lại và quên đi tất cả
Đám cưới hồng bên người lạ giàu sang
Riêng mình em đứng nhìn lệ hai hàng
Lòng đau xót trong ngỡ ngàng ngang trái
Rồi tự trách tại sao mình ngu dại
Quá tin người bây giờ phải nuốt cay.
thơ tình yêu của Phạm Mơ (ảnh: internet) |
#10. (⇧)
MẢNH TÌNH CÔI - Thơ: Phạm Mơ
Phố mây đợi nơi chốn này em nhớ
Cuộc tình buồn không duyên nợ phù du
Bầu trời đêm sao phảng phất mây mù
Trăng không sáng tựa mùa thu se lạnh
Từng câu nói giờ nghe sao tróng vánh
Tôi âm thầm ôm một mảnh tình côi
Ghế đá xưa giờ thiếu bóng anh rồi
Rảo bước đếm thời gian trôi lặng lẽ
Chiếc lá rụng rớt trên vai thật nhẹ
Tưởng anh về đưa bút vẽ yêu thương
Em ngỡ ngàng lệ tuôn đẫm má hường
Bởi dáng ấy mãi còn vương trong mộng
Lời yêu ngọt thay vào là khoảng trống
Sao tim sầu vẫn mở rộng chờ trông
Thời gian trôi dần phai úa má hồng
Tình lang hỡi tình mình mông lung thế.
Cuộc tình buồn không duyên nợ phù du
Bầu trời đêm sao phảng phất mây mù
Trăng không sáng tựa mùa thu se lạnh
Từng câu nói giờ nghe sao tróng vánh
Tôi âm thầm ôm một mảnh tình côi
Ghế đá xưa giờ thiếu bóng anh rồi
Rảo bước đếm thời gian trôi lặng lẽ
Chiếc lá rụng rớt trên vai thật nhẹ
Tưởng anh về đưa bút vẽ yêu thương
Em ngỡ ngàng lệ tuôn đẫm má hường
Bởi dáng ấy mãi còn vương trong mộng
Lời yêu ngọt thay vào là khoảng trống
Sao tim sầu vẫn mở rộng chờ trông
Thời gian trôi dần phai úa má hồng
Tình lang hỡi tình mình mông lung thế.
#11. (⇧)
NHỚ NGƯỜI BỘI ƯỚC - Thơ: Phạm Mơ
Canh trường lạnh lẽo đơn côi
Phòng khuya phố nhỏ bồi hồi nhớ thương
Buồn thay tủi phận má Hường
Đọa đày thân xác vấn vương tơ hồng
Trang đài mòn mỏi chờ trông
Tìm đâu hơi ấm mặn nồng hôm nao
lời yêu xưa vẫn ngọt ngào
Vẳng nghe thổn thức cùng bao ân tình
Chim vàng hót gọi bình minh
Mơ ngày hạnh phúc đôi mình bên nhau
Tình yêu vẫn tỏa sắc màu
Mà sao trầu úa buồng cau héo rồi
Lệ sầu chát mặn bờ môi
Một mình lẻ bóng mà ngồi ngẩn ngơ
Thôi rồi hết đợi hết chờ
Tình riêng đem gởi vần thơ đượm buồn
Nghẹn ngào vướng giọt lệ tuôn
Vàng cây lá đổ nắng luồn lá thưa
Nhớ ai tả hết cho vừa
Thân cò lặn lội nắng mưa dãi dầu
Bây giờ anh ở nơi đâu
Đành sao anh lỡ gieo sầu cho em
Lời thương còn đọng bên rèm
Mà người nơi ấy lại xem chưa hề
Người đi biền biệt sơn khê
Bao nhiêu hẹn ước lời thề anh quên
Chim bay rủ bạn bên thềm
Ai đang hạnh phúc môi mềm trao ai.
Phòng khuya phố nhỏ bồi hồi nhớ thương
Buồn thay tủi phận má Hường
Đọa đày thân xác vấn vương tơ hồng
Trang đài mòn mỏi chờ trông
Tìm đâu hơi ấm mặn nồng hôm nao
lời yêu xưa vẫn ngọt ngào
Vẳng nghe thổn thức cùng bao ân tình
Chim vàng hót gọi bình minh
Mơ ngày hạnh phúc đôi mình bên nhau
Tình yêu vẫn tỏa sắc màu
Mà sao trầu úa buồng cau héo rồi
Lệ sầu chát mặn bờ môi
Một mình lẻ bóng mà ngồi ngẩn ngơ
Thôi rồi hết đợi hết chờ
Tình riêng đem gởi vần thơ đượm buồn
Nghẹn ngào vướng giọt lệ tuôn
Vàng cây lá đổ nắng luồn lá thưa
Nhớ ai tả hết cho vừa
Thân cò lặn lội nắng mưa dãi dầu
Bây giờ anh ở nơi đâu
Đành sao anh lỡ gieo sầu cho em
Lời thương còn đọng bên rèm
Mà người nơi ấy lại xem chưa hề
Người đi biền biệt sơn khê
Bao nhiêu hẹn ước lời thề anh quên
Chim bay rủ bạn bên thềm
Ai đang hạnh phúc môi mềm trao ai.
thơ tình yêu của Phạm Mơ (ảnh: internet) |
#12. (⇧)
VỌNG CỐ NHÂN - Thơ: Phạm Mơ
Ta cố giấu một nỗi buồn sầu thẳm
Bởi đường đời có muôn dặm niềm đau
Hạnh phúc ơi sao không tỏa tươi màu
Để quạnh vắng những đêm thâu hờn tủi
Mắt vương lệ hay chỉ là hạt bụi
Nó bay vào ta cố dụi mà thôi
Nhớ làm chi cho dạ thấy bồi hồi
Lòng xao xuyến nhớ làn môi thủa ấy
Con đường cũ bóng hình ai đang vẫy
Mà im lìm lạnh lẽo vậy người ơi
Em đã đi theo tình mới xa rời
Quên con suối và những nơi hò hẹn
Xuân đã đến cánh mai vàng bẽn lẽn
Gió đông tàn ta chẳng vẹn thủy chung
Ước mộng chi những ngày tháng trùng phùng
Em đang đắm với gấm nhung tráng lệ
Đành rằng biết cuộc đời là dâu bể
Mộng ái tình đâu có dễ bước qua
Giấc chim bao sẽ tỉnh lại ngay mà
Sao dạ thắt đẫm lệ nhòa chi vậy.
Bởi đường đời có muôn dặm niềm đau
Hạnh phúc ơi sao không tỏa tươi màu
Để quạnh vắng những đêm thâu hờn tủi
Mắt vương lệ hay chỉ là hạt bụi
Nó bay vào ta cố dụi mà thôi
Nhớ làm chi cho dạ thấy bồi hồi
Lòng xao xuyến nhớ làn môi thủa ấy
Con đường cũ bóng hình ai đang vẫy
Mà im lìm lạnh lẽo vậy người ơi
Em đã đi theo tình mới xa rời
Quên con suối và những nơi hò hẹn
Xuân đã đến cánh mai vàng bẽn lẽn
Gió đông tàn ta chẳng vẹn thủy chung
Ước mộng chi những ngày tháng trùng phùng
Em đang đắm với gấm nhung tráng lệ
Đành rằng biết cuộc đời là dâu bể
Mộng ái tình đâu có dễ bước qua
Giấc chim bao sẽ tỉnh lại ngay mà
Sao dạ thắt đẫm lệ nhòa chi vậy.
#13. (⇧)
HẠNH PHÚC - Thơ: Phạm Mơ
Chàng yêu hỡi em chỉ cần hơi thở
Bởi hai ta trái tim lỡ trao rồi
Em vẫn mong hơi ấm của làn môi
Ai chạm nhẹ tim bồi hồi rung động
Nhìn trời đất mây trăng là khoảng trống
Sẽ mở lòng như biển rộng anh nha
Ước chi ta hai đứa sẽ chung nhà
Cùng xây mộng hát bài ca êm ả
Cho dòng lệ không còn rơi lã chã
Anh đừng về nơi bến lạ nghe không
Hãy về đây trao trọn nụ hông nồng
Bầu trời ấy sẽ mênh mông bát ngát
Cùng em nhé ta gieo mầm ươm hạt
Cây tình yêu chờ nắng nhạt vươn cao
Hấng hạt sương tưới mát như mưa rào
Rồi xuân nở cánh hoa Đào hạnh phúc
Nguyện yêu mãi dẫu là trong hay đục
Tựa vào nhau cả những lúc gian nan
Sẽ mỉm cười tình không vướng sợi nan
Trao nụ thắm với gập tràn khát vọng.
Bởi hai ta trái tim lỡ trao rồi
Em vẫn mong hơi ấm của làn môi
Ai chạm nhẹ tim bồi hồi rung động
Nhìn trời đất mây trăng là khoảng trống
Sẽ mở lòng như biển rộng anh nha
Ước chi ta hai đứa sẽ chung nhà
Cùng xây mộng hát bài ca êm ả
Cho dòng lệ không còn rơi lã chã
Anh đừng về nơi bến lạ nghe không
Hãy về đây trao trọn nụ hông nồng
Bầu trời ấy sẽ mênh mông bát ngát
Cùng em nhé ta gieo mầm ươm hạt
Cây tình yêu chờ nắng nhạt vươn cao
Hấng hạt sương tưới mát như mưa rào
Rồi xuân nở cánh hoa Đào hạnh phúc
Nguyện yêu mãi dẫu là trong hay đục
Tựa vào nhau cả những lúc gian nan
Sẽ mỉm cười tình không vướng sợi nan
Trao nụ thắm với gập tràn khát vọng.
thơ tình yêu của Phạm Mơ (ảnh: internet) |
#14. (⇧)
TRỌN CÂU CHUNG TÌNH - Thơ: Phạm Mơ
Sao lại chờ ở tận kiếp lai sinh
Em vẫn vẹn trao nghĩa tình anh ạ
Một mai lỡ hai ta về đôi ngả
Trọn một lòng không bến lạ người ơi
Hứa đi anh dù cách biệt phương trời
Thì anh sẽ chờ em nơi bến cũ
Để đêm lạnh tim này không ủ rũ
Nhớ người yêu vẫn ấp ủ tơ vương
Anh về trao nụ hôn đắm má hường
Và trao gởi ngàn lời thương anh nhé
Này chị gió thổi hơi vào thật khẽ
Cuốn mây hồng trôi nhè nhẹ thôi nha
Bướm lung linh vẫy gọi ánh chiều tà
Chim oanh vũ cất giọng ca thánh thót
Xin cứ rót mật đường ai vẫn ngọt
Bởi môi mềm ai đã trót trao nhau.
Em vẫn vẹn trao nghĩa tình anh ạ
Một mai lỡ hai ta về đôi ngả
Trọn một lòng không bến lạ người ơi
Hứa đi anh dù cách biệt phương trời
Thì anh sẽ chờ em nơi bến cũ
Để đêm lạnh tim này không ủ rũ
Nhớ người yêu vẫn ấp ủ tơ vương
Anh về trao nụ hôn đắm má hường
Và trao gởi ngàn lời thương anh nhé
Này chị gió thổi hơi vào thật khẽ
Cuốn mây hồng trôi nhè nhẹ thôi nha
Bướm lung linh vẫy gọi ánh chiều tà
Chim oanh vũ cất giọng ca thánh thót
Xin cứ rót mật đường ai vẫn ngọt
Bởi môi mềm ai đã trót trao nhau.
#15. (⇧)
ĐẮP MỘ CUỘC TÌNH - Thơ: Phạm Mơ
Mở trái tim coi máu chảy hay ngừng
Mà đau thắt như đã ngưng nhịp đập
Tan vỡ mộng yêu thương nào khỏa lấp
Cõi hồn sầu chới với giữa khoảng không
Ngày vui qua nhớ mãi nụ hôn nồng
Anh khẽ đặt lên làn môi vụng dại
Ngọt ngào đắm ngất ngây say tình ái
Mơ duyên lành hai đứa mãi chung đôi
Nay người xưa về nơi ấy xa rồi
Quên con suối cùng vành môi thủa nọ
Gieo lời đắng để mình tôi vò võ
Nhớ con thuyền trên bến nhỏ hôm xưa
Chàng trao lời hẹn ước cạnh hàng dừa
Mùa phượng nở dẫn về thưa cha mẹ
Một đám cưới linh đình cho đôi trẻ
Mà bây giờ đang cô lẻ mình em
Anh đã quên rũ bỏ hết bên rèm
Quên lời hứa cùng lọ lem ngày ấy
Hàng liễu rũ xót thương buồn đến vậy
Có lẽ nào đá tan chảy thành băng
Nhìn châu rơi hai hàng đẫm má hằng
Rụng tơi tả cánh bằng lăng màu tím
Em thật khẽ gởi hoàng hôn chết lịm
Tâm tư vùi vẫn cười mỉm thật xinh
Gom thương đau vùi chôn chặt mối tình
Ta đắp mộ rồi hai mình xa mãi
Về ngã rẽ chớ ngoảnh đầu nhìn lại
Anh cứ vui với thực tại giàu sang.
Mà đau thắt như đã ngưng nhịp đập
Tan vỡ mộng yêu thương nào khỏa lấp
Cõi hồn sầu chới với giữa khoảng không
Ngày vui qua nhớ mãi nụ hôn nồng
Anh khẽ đặt lên làn môi vụng dại
Ngọt ngào đắm ngất ngây say tình ái
Mơ duyên lành hai đứa mãi chung đôi
Nay người xưa về nơi ấy xa rồi
Quên con suối cùng vành môi thủa nọ
Gieo lời đắng để mình tôi vò võ
Nhớ con thuyền trên bến nhỏ hôm xưa
Chàng trao lời hẹn ước cạnh hàng dừa
Mùa phượng nở dẫn về thưa cha mẹ
Một đám cưới linh đình cho đôi trẻ
Mà bây giờ đang cô lẻ mình em
Anh đã quên rũ bỏ hết bên rèm
Quên lời hứa cùng lọ lem ngày ấy
Hàng liễu rũ xót thương buồn đến vậy
Có lẽ nào đá tan chảy thành băng
Nhìn châu rơi hai hàng đẫm má hằng
Rụng tơi tả cánh bằng lăng màu tím
Em thật khẽ gởi hoàng hôn chết lịm
Tâm tư vùi vẫn cười mỉm thật xinh
Gom thương đau vùi chôn chặt mối tình
Ta đắp mộ rồi hai mình xa mãi
Về ngã rẽ chớ ngoảnh đầu nhìn lại
Anh cứ vui với thực tại giàu sang.
thơ tình yêu của Phạm Mơ (ảnh: internet) |
#16. (⇧)
VỊ ĐẮNG CAFE - Thơ: Phạm Mơ
Cà fê đắng hay tình mình cay đắng
Lời ai trao vẫn thầm lặng nơi này
Mật ngọt nào ai cứ rót ta say
Uống cho cạn rồi mai ngày sẽ tỉnh
Xa mộng ước mong tâm hồn thanh tịnh
Cứ yên bình chân đủng đỉnh bước đi
Ngó trời xa không còn vương vấn gì
Cõi lòng cạn tâm sầu ghi mãi vậy
Bóng ẩn hiện cứ đâu đây trước mắt
Lại âm thầm ta gom nhặt yêu thương
Vỡ uyên ương cho lệ đổ má hường
Nhớ vị đắng và tơ vương xót lại.
Lời ai trao vẫn thầm lặng nơi này
Mật ngọt nào ai cứ rót ta say
Uống cho cạn rồi mai ngày sẽ tỉnh
Xa mộng ước mong tâm hồn thanh tịnh
Cứ yên bình chân đủng đỉnh bước đi
Ngó trời xa không còn vương vấn gì
Cõi lòng cạn tâm sầu ghi mãi vậy
Bóng ẩn hiện cứ đâu đây trước mắt
Lại âm thầm ta gom nhặt yêu thương
Vỡ uyên ương cho lệ đổ má hường
Nhớ vị đắng và tơ vương xót lại.
#17. (⇧)
TÌM VỀ KÝ ỨC - Thơ: Phạm Mơ
Sao ta bỗng cảm thấy mình trống trải
Chắc tại vì hai đứa lại xa nhau
Khi tình yêu vừa chớm nở tươi màu
Ta hụt hẫng sao người mau ly biệt
Bờ môi đắng nhớ lời ru tha thiết
Hai phương trời nay cách biệt hai nơi
Gió thổi qua kéo mây phủ mặt trời
Nghe diệu vợi nhưng tình ơi đã mất
Bến nay vắng con thuyền không về thật
Con ong vàng đi tìm mật nơi đâu
Để loài hoa nhớ ong đến u sầu
Cánh rũ rượi nó còn đâu sức sống
Dẫu vẫn biết đời bao la và rộng
Cõi lòng sầu in hẳn bóng tình nhân
Đâu thiếu chi đấng tài giỏi phong trần
Sao luyến tiếc người không cần mình nữa
Lòng đã nát ta đâu còn điểm tựa
Đã bao lần em mở cửa con tim
Lại đóng vào hình bóng ấy vẫn tìm
Trong ký ức nó nằm im đến vậy
Cũng có lúc bàn tay em nắm lấy
Quăng nó đi như cây sậy ven đường
Em đi tìm nhặt lại bởi tơ vương
Vứt sao đặng khi yêu thương vẫn giữ.
Chắc tại vì hai đứa lại xa nhau
Khi tình yêu vừa chớm nở tươi màu
Ta hụt hẫng sao người mau ly biệt
Bờ môi đắng nhớ lời ru tha thiết
Hai phương trời nay cách biệt hai nơi
Gió thổi qua kéo mây phủ mặt trời
Nghe diệu vợi nhưng tình ơi đã mất
Bến nay vắng con thuyền không về thật
Con ong vàng đi tìm mật nơi đâu
Để loài hoa nhớ ong đến u sầu
Cánh rũ rượi nó còn đâu sức sống
Dẫu vẫn biết đời bao la và rộng
Cõi lòng sầu in hẳn bóng tình nhân
Đâu thiếu chi đấng tài giỏi phong trần
Sao luyến tiếc người không cần mình nữa
Lòng đã nát ta đâu còn điểm tựa
Đã bao lần em mở cửa con tim
Lại đóng vào hình bóng ấy vẫn tìm
Trong ký ức nó nằm im đến vậy
Cũng có lúc bàn tay em nắm lấy
Quăng nó đi như cây sậy ven đường
Em đi tìm nhặt lại bởi tơ vương
Vứt sao đặng khi yêu thương vẫn giữ.
(đang còn cập nhật..)
chân dung nữ thi sĩ Phạm Mơ (ảnh do thi sĩ cung cấp) |
Các bạn vừa xem qua những bài thơ tình của nữ thi sĩ Phạm Mơ, những sáng tác mới hơn sẽ được Phú Phú cập nhật thường xuyên và sớm nhất!.. Hãy bình luận và chia sẻ chùm thơ này lên Mạng Xã Hội để ủng hộ mình nhé! Cám ơn các bạn!..