Không biết từ bao giờ, hình ảnh bến sông và con thuyền luôn gắn liền với những câu chuyện tình trong những cuốn tiểu thuyết, bài thơ và cả những bài hát nữa. Phải chăng hình ảnh đó dễ đi vào lòng người ?
thơ tình con đò và bến sông (ảnh: internet) |
Bến sông vốn rất thanh bình và yên ả, tuy nhiên nếu không có những con thuyền neo đậu thì bến sông sẽ trở nên buồn tẻ biết bao, không chỉ vậy con thuyền còn tô thêm nét đẹp cho bến sông nữa. Và ngược lại, nếu không có bến sông thì thuyền sẽ về đâu sau mỗi chuyến bôn ba ngược xuôi ? Cũng chính vì vậy mà người ta thường ví tình yêu đôi lứa cũng giống như bến sông với con thuyền vậy, luôn phải đi đôi với nhau, hỗ trợ cho nhau không thể tách rời.
Bến sông chính là nơi luôn chờ đón thuyền trở về sau những chặng đường dài, dù có mưa sa bão tố, có mệt mỏi thì bến vẫn là nơi bình yên nhất để cho thuyền trú ngự. Với bến, thuyền là một người tình tri kỷ, dẫu thuyền có đi xa bao lâu, có nhớ bến không, có trở về nguyên vẹn không thì bến vẫn một lòng chung thuỷ chờ đợi !
Bến sông và con thuyền cũng chính là nơi gắn liền với biết bao câu chuyện tình, vui có, buồn có, nuối tiếc cũng có..... Nơi ấy có biết bao nhiêu kỷ niệm, từ câu chuyện thời thơ ấu của những đứa trẻ, rồi khi lớn lên thành vợ chồng.... Sự gặp gỡ giữa cô bán hàng nước trên bến sông với người khách qua sông, cùng một tình yêu dang dở khi người trai lên đường đi đánh giặc, những lời yêu thương, ước hẹn trao nhau, để rồi cô gái cứ mòn mỏi đợi chờ hết năm này qua năm khác trên bến sông đó, vậy mà chàng trai năm ấy vẫn không trở về ....
Với các thi sĩ, những tâm hồn thường rất nhạy cảm ấy cũng luôn mượn hình ảnh bến sông và con thuyền để viết nên những áng thơ tình, khi thì là lối ẩn dụ, lúc lại là sự ví von, so sánh...nhưng tất cả đều rất hài hòa và cảm xúc.
Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau đến với chùm thơ tình về bến sông và con thuyền của rất nhiều tác giả khác nhau nhé !
Thu Hà
con thuyền mãi trôi trên sông (ảnh: internet) |
Thơ Tình Con Đò Và Bến Sông 01
BẾN CHỜ !!
Thơ: Liên Vũ
(Những vần thơ tình để nhớ một thời đã yêu)
Con đò lặng lẽ trôi xuôi
Bỏ lại bến vắng, với tôi...một mình
Chẳng câu giã biệt...lặng thinh
Ngẩn ngơ, một bóng, một hình...tôi trông.
Năm qua, tháng lại xuôi dòng
Đò xưa về bến, bóng hồng...thấy đâu
Người đi để lại sông sâu
Và tôi vẫn đợi...tình đầu dở dang...
Bỗng đâu có chuyến đò ngang
Chở người xưa ấy, lỡ làng...qua đây
Bất ngờ tay nắm bàn tay
Tình xưa trở lại...như ngày hôm nao..
Thơ Tình Con Đò Và Bến Sông 02
BẾN CŨ ĐÒ XƯA
Thơ: Mai LêEm lại về nơi bến cũ đò xưa
Thả bím tóc như thuở vừa hò hẹn
Vẫn cứ đợi biết rằng anh chẳng đến
Nhớ tháng ngày thương mến đã rời xa.
Đâu con đò, hai buổi học đi qua
Em mãi líu lo vui đùa ríu rít
Che nắng cho e bằng trang vở viết
Gõ vào đầu: em đúng thiệt là hư
Phượng đỏ hồng ta giã biệt tuổi thơ
Anh cất bước xây giấc mơ từ đó
Em còn nhớ trăng tháng 3 mờ tỏ
Gục vai a lệ nhỏ lệ đôi dòng.
Rồi xa người biền biệt mấy mùa Đông
Kẻ nam bắc cánh thư hồng chậm đến
Rồi hờn giận nhạt phai tình thương mến
Để sông quê lưu luyến bóng con đò.
Em lại về thăm bến cũ nơi xưa
Thả vào gió một giấc mơ hạnh phúc
Nhớ thời trẻ lại mê say náo nức
Nghe tim mình rạo rực một niềm yêu !
thuyền và bến (ảnh: internet) |
Thơ Tình Con Đò Và Bến Sông 03
THUYỀN VÀ BẾN !!
Thơ: Liên Vũ
Thuyền đi để lại bến xưa
Âm thầm một cõi, nắng mưa một mình
Liệu rằng thuyền có chung tình
Hay thuyền buông mái...rập rình bến nao...?
Dòng sông sóng nước chênh chao
Bồi hồi bến đợi, nghẹn ngào thuyền ơi!
Con thuyền rẽ sóng chơi vơi
Đi miền xa thẳm...biết nơi nào bờ...?
Bến xưa lặng lẽ đợi chờ
Thuyền không về bến, Bến chờ làm chi...?
Bến buồn, Thuyền lạnh thôi thì
Chúng mình - Thuyền, Bến chia ly chữ tình...
Thế rồi Thuyền kết mộng xinh
Để lại bến vắng một mình ngóng trông,,,
Bến buồn khép chặt cõi lòng
Và từ độ ấy, bến hồng tương tư.
Con đò, bến nước, dòng sông đã đi vào thơ ca nhạc hoạ. Đặc biệt là thơ. Tình yêu đôi lứa cũng gắn liền với con sông bến nước..
Thơ Tình Con Đò Và Bến Sông 04
ĐÒ Ơ...!!
Thơ: Liên Vũ
Vẳng nghe như tiếng: Đò ơ...ơ...ơ...
Giữa triền sông ấy, lặng lờ nước trôi
Bên bờ bến vắng là tôi
Mỗi chiều thu đến, ra ngồi ngắm sông
Nhìn con đò nhỏ xuôi dòng
Mà lòng tê tái, nhớ mong người về.
Người đi biền biệt sơn khê
Qua bao bến lú, đò mê một thời
Quên cả năm tháng vợi vời
Quên người thiếu nữ một thời đã yêu.
Để rồi nắng sớm mưa chiều
Sông quê buồn bã, tiêu điều, xác xơ
Bến đò xưa đẹp như mơ
Nay không còn tiếng: Đò ơ...ơ đò...!!!
***Chùm thơ liên quan: Thơ viết về con sông quê hay, chùm thơ tình bên dòng sông kỷ niệm
Thơ Tình Con Đò Và Bến Sông 05
BẾN XƯA !!
Thơ: Liên Vũ
Con đò mưa nắng sang sông
Chở người lữ khách giữa đông xạc xào
Gió đùa sóng nước lao xao
Bến xưa một thuở lạc vào cõi mơ.
Dưới thuyền, trên bến nên thơ
Bãi ngô xanh mướt, đôi bờ phù sa
Hoàng hôn phủ tím mượt mà
Người đi để lặng bóng tà đơn côi.
con thuyền không bến (ảnh: internet) |
Thơ Tình Con Đò Và Bến Sông 06
THUYỀN KHÔNG BẾN
Thơ: Nguyễn Bá NgàThuyền ai mải miết xuôi dòng
Qua bao sóng gió đục trong cuộc đời
Muốn tìm một bến nghỉ ngơi
Cắm sào đứng đợi chờ người qua sông
Nhưng mà vắng lặng thuyền không
Đìu hiu chẳng có bóng hồng nào sang
Lòng thuyền rạn vỡ tan hoang
Bến ơi có nhớ thuyền đang tìm về
Đêm khuya hiu hắt não nề
Con thuyền không bến biết về nơi nao.
Dòng sông cũng vậy. Làng quê Việt có con sông uốn quanh . Con sông đầy ắp kỷ niệm của tuổi thơ của chúng ta. Bến nước nơi tụ hội của biết bao người vào những trưa hè oi ả.
Tôi giang tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Hình ảnh con sông quê đã đi vào thơ ca đi vào nỗi nhớ. Phải chăng con sông ấy có bến chờ bến đợi. Con sông có bên đục bên trong. Con sông có bên bồi bên lở…
Tất cả đều nên thơ và đã hoà quện thành nhạc …