thơ khoán thủ viết về kiếp nghèo (ảnh: internet) |
CÂU KHOÁN 01
Hận mình tay trắng bao năm
Yêu không dám ngỏ âm thầm đắng cay
KIẾP NGHÈO
Thơ: Ta Vẫn Trong TaHẬN số khổ thân nghèo xơ xác
MÌNH phận hàn nên bạc nợ duyên
TAY không lận đận thiếu tiền
TRẮNG luôn tình ái mắt huyền dửng dưng
BAO ngày tháng không ngừng cố gắng
NĂM lặng thầm mặn đắng bờ môi
YÊU đơn, nuốt nghẹn bồi hồi
KHÔNG buồn chẳng tủi người ơi hiểu lòng
DÁM mơ ước chỉ mong để được
NGỎ lời thương sánh bước cùng ai
ÂM vang thổn thức tim gầy
THẦM thương trộm nhớ có hay tình buồn
ĐẮNG chữ nợ lệ tuôn mắt ngọc
CAY tình duyên đêm khóc trăng rằm
HẬN MÌNH TAY TRẮNG BAO NĂM
YÊU KHÔNG DÁM NGỎ ÂM THẦM ĐẮNG CAY..
KIẾP NGHÈO 2
Thơ: Dạ Lan
HẬN kiếp hẩm, bởi nghèo xơ xác
MÌNH phận hèn, số bạc tựa vôi
TAY chai sạm nắng da mồi
TRẮNG đêm thao thức vì đời chưa an
BAO mơ ước, hoài mang cõi dạ
NĂM tháng dài, tất tả nào lơi
YÊU xa chẳng dám mở lời
KHÔNG tiền lặng đếm, sầu khơi canh trường
DÁM đâu mộng, thiên đường tình ái
NGỎ ý rồi, e ngại tình phiêu
ÂM thầm ôm nỗi cô liêu
THẦM thương trộm nhớ, trăm chiều trái ngang
ĐẮNG dòng lệ, chảy tràn khoé mắt
CAY bờ mi, tim thắt lạnh căm
HẬN MÌNH TAY TRẮNG BAO NĂM
YÊU KHÔNG DÁM NGỎ ÂM THẦM ĐẮNG CAY
(đang cập nhật...)