thơ khoán thủ viết về đêm trăng sáng (ảnh: internet) |
CÂU KHOÁN 01
Đêm nay ngắm mảnh trăng sầu
Vuốt ve sợi nhớ thêu màu chữ thương
ĐÊM TRĂNG 1
Thơ: Đỗ LuyênĐÊM buồn giọng dế nhặt thưa
NAY nằm bên cửa mơ vừa chút thôi
NGẮM mi dòng lệ chảy rồi
MẢNH vai lắc nhẹ tình phôi nhạt mờ
TRĂNG luồn lách nhẹ vào thơ
SẦU gieo người cứ hững hờ bước đi
VUỐT tay đã hết xuân thì
VE còn nức nở những khi hạ về
SỢI trầm cho dạ tái tê
NHỚ khơi kỷ niệm câu thề thuở nao
THÊU lời tình nghĩa dạt dào
MÀU chưa nồng thắm mà sao đã nhòa
CHỮ hồng tô vẽ màu hoa
THƯƠNG đời cô quạnh mãi hòa dòng châu
ĐÊM NAY NGẮM MẢNH TRĂNG SẦU
VUỐT VE SỢI NHỚ THÊU MÀU CHỮ THƯƠNG
ĐÊM TRĂNG 2
Thơ: Đỗ Luyên
ĐÊM lặng lẽ em nằm không ngủ
NAY vẫn còn mấy nụ hồng Nhung
NGẮM Trăng nào có ai cùng
MẢNH khăn nhạt sắc đường chung bẽ bàng
TRĂNG sáng tỏ tình lang nào biết
SẦU quá dài hủy diệt niềm yêu
VUỐT xuôi chẳng vẹn trăm chiều
VE còn ngân mãi nào tiêu muộn phiền
SỢI chỉ lụa thắm duyên mình kết
NHỚ ngày xưa từng dệt nghĩa nồng
THÊU đời ngọt ấm chiều đông
MÀU son còn đỏ vợ chồng nhạt cay
CHỮ hạnh phúc mưa vày bão dập
THƯƠNG xót làm tủi ngập dòng châu
ĐÊM NAY NGẮM MẢNH TRĂNG SẦU
VUỐT VE SỢI NHỚ THÊU MÀU CHỮ THƯƠNG
ĐÊM MƠ
Thơ: Thu Hoài Phan
ĐÊM lặng lẽ canh trường thao thức
NAY không còn tình khúc nồng trao
VỚT hoàng hôn xuống chiều mau
MẢNH duyên xót lại quặn đau cõi lòng
TRĂNG hờ hững vì không chung lối
SẦU thế nhân trăng vội rời xa
VUỐT hồn thi sĩ ghé qua
VE kêu buổi hạ xác hoa phượng buồn
SỢI chỉ thắm se luồng hạnh phúc
NHỚ trọn đời dẫu đục hay trong
THÊU khung nghĩa thắm xoay vòng
MÀU yêu đẹp mãi khuê phòng có nhau
CHỮ thề ước bạc đầu không đổi
THƯƠNG nhau rồi chung gối canh thâu
ĐÊM NAY VỚT MẢNH TRĂNG SẦU
VUỐT VE SỢI NHỚ...THÊU MÀU CHỮ THƯƠNG
TƠ VƯƠNG
Thơ: Ngân Trần
ĐÊM vắng lặng trăng soi buồn bã
NAY hững hờ như đã nhạt phai
VỚT lên một tiếng thở dài
MẢNH đời hiu quạnh nhớ ai thẫn thờ
TRĂNG cũng nhớ nên mờ mây phủ
SẦU suy tư thấy đủ thấm đau
VUỐT tim cho đỡ nát nhàu
VE sao tỉnh giấc đêm thâu khóc gì
SỢI tơ vướng lòng khi giã biệt
NHỚ ai mà da diết không quên
THÊU hoa dệt bướm ngỡ bền
MÀU sao phai nhạt mau quên thế người
CHỮ tình nỡ ngậm cười đau khổ
THƯƠNG nhạt rồi chẳng cố được đâu
ĐÊM NAY VỚT MẢNH TRĂNG SẦU
VUỐT VE SỢI NHỚ THÊU MẦU CHỮ THƯƠNG
CÂU KHOÁN 02
Còn đây nữa mảnh trăng thề
Người đi khuất nẻo chẳng hề đáo lay
TÌNH CÔI
Thơ: Dạ Lan
CÒN đâu nữa những ngày sánh bước
ĐÂY dòng đời khẽ lướt qua mau
NỬA chừng xuân sắc úa màu
MẢNH tình vụn vỡ nát nhàu giấc mơ
TRĂNG leo loét khi mờ khi tỏ
THỀ hẹn rồi theo gió thoảng bay
NGƯỜI ta quên mất những ngày
ĐI tìm ảo ảnh tình say thắm nồng
KHUẤT trong nắng chiều đông lạnh buốt
NẺO mình về nẫu nuột hoài vương
CHẲNG còn chung bóng chung đường
HỀ đâu oán trách, nhụy hương nhạt dần
ĐÁO lại lúc ta gần rồi cách
LAY cõi hồn theo vách u mê
CÒN ĐÂY NỬA MẢNH TRĂNG THỀ
NGƯỜI ĐI KHUẤT NẺO CHẲNG HỀ ĐÁO LAY.
ĐƠN CÔI
Thơ: Ta Vẫn Trong Ta
CÒN đây những đêm trăng đưa lối
ĐÂY vẫn chờ nào vội quên đâu
NỬA vui tan biến nhận sầu
MẢNH tình chưa đặng quên mau vậy người
TRĂNG vẫn sáng đẹp tươi muôn thuở
THỀ đầu môi duyên nợ rồi phai
NGƯỜI đi biền biệt bao ngày
ĐI về nơi ấy vui say riêng mình
KHUẤT hình bóng lặng thinh cố đợi
NẺO đường xưa vời vợi ngóng trông
CHẲNG vơi nỗi nhớ trong lòng
HỀ nà chi hỡi cho sông thiếu đò
ĐÁO song hỷ để cho trọn vẹn
LAY giấc nồng uất nghẹn đêm mê
CÒN ĐÂY NỬA MẢNH TRĂNG THỀ
NGƯỜI ĐI KHUẤT NẺO CHẲNG HỀ ĐÁO LAY
CÂU KHOÁN 03
Em xin trả nhớ về anh
Yêu thương em giữ, cùng anh đợi chờ
Lời thề gói chặt vào thơ
Gởi vầng nhật nguyệt bên bờ sông Ngân
GỞI VẦNG NHẬT NGUYỆT TÌNH TA
Thơ: Trần HữuEM đà nghĩ kỹ anh ơi!
XIN cho em nói đôi lời cùng anh
TRẢ gì cho những ngày lành
NHỚ em nhiều lắm, phần anh đó mà
VỀ rồi nhớ những ngày qua
ANH chờ, em đợi món quà ta trao
YÊU em tình cảm ngọt ngào
THƯƠNG anh nhiều lắm em xao xuyến lòng
EM cùng anh đếm đo đong
GIỮ tình ta thắm theo dòng thời gian
CÙNG nhau vượt núi băng ngàn
ANH là điểm tựa gian nan chẳng sờn
ĐỢI em giữ trọn lòng son
CHỜ anh tô đậm nét sơn không mờ
LỜI này ta vẫn ước mơ
THỀ xin nhớ nhé! những giờ bên nhau
GÓI bao kỷ niệm in sâu
CHẶT đi những lúc buồn sầu đó nha!
VÀO trong tâm tưởng đậm đà
THƠ là tiếng nói tình ta thắm nồng
GỞI vào nỗi nhớ mênh mông
VẦNG dương tỏa sáng thêm hồng tình ta
NHẬT luôn chiếu sáng hài hoà
NGUYỆT luôn mát dịu kiêu sa vô cùng
BÊN nhau giữ trọn thủy chung
BỜ YÊU đón sóng để cùng hoan ca
SÔNG THƯƠNG nổi khúc nhạc hoà
NGÂN lên ca khúc TÌNH TA xây thành
EM XIN TRẢ NHỚ VỀ ANH
YÊU THƯƠNG EM GIỮ, CÙNG ANH ĐỢI CHỜ
LỜI THỀ GÓI CHẶT VÀO THƠ
GỞI VẦNG NHẬT NGUYỆT BÊN BỜ SÔNG NGÂN.
(đang cập nhật..)
ĐÂY những lời XƯA tỏ tiếng yêu
NỬA mang CÒN nhớ những chiều
MẢNH kia tim THẮM đăm chiêu nhớ người
TRĂNG ước hẹn chưa VƠI niềm nhớ
THỀ thốt rằng ĐẦY nợ với duyên
NGƯỜI hay TÌNH đẹp, mơ huyền
ĐI vui duyên mới XƯA quên nghĩa nồng
KHUẤT xa tắp CHAN trong nức nở
NẺO phương Trời CHỨA nợ...hồn đau
CHẲNG hay NGƯỜI đã thay màu
HỀ than HAY oán người đâu một lời
ĐÁO lại CHỐN tình khơi mộng dệt
LAY lắt hồn NÀO hết sy mê
CÒN ĐÂY NỬA MẢNH TRĂNG THỀ
NGƯỜI ĐI KHUẤT NẺO CHẲNG HỀ ĐÁO LAY
HƯƠNG XƯA CÒN THẮM, VƠI ĐẦY
TÌNH XƯA CHAN CHỨA, NGƯỜI HAY...CHỐN NÀO.
Trăng buồn mờ sáng thất thường
Em buồn ra biển gọi tình yêu anh
Sao anh chẵng trả lời em
Tiếng em vọng lại sóng gào biển khơi