thơ Hồ Gươm (ảnh: Y-Nguyên) |
SÁNG HỒ GƯƠM
Thơ: Chử Văn HòaBuổi sáng sớm hôm nay đẹp lắm
Dạo phố phường được ngắm hoa tươi
Nhìn ai cũng thấy vui cười
Thủ đô thanh lịch con người Tràng An
Bình minh nắng ngập tràn khắp phố
Cây lộc vừng đang trổ dây hoa
Liệu vờn mặt nước thướt tha
Lắc lư theo gió trông mà đẹp sao
Cứ mỗi sáng lần nào cũng thấy
Quanh bờ hồ lộng lẫy sắc hoa
Người dân sống rất chan hòa
Nhìn trên nét mặt thật là dễ thương
Cà phê quán khiêm nhường đến vậy
Mùi hương thơm đưa đẩy mời chào
Tiếng người đi bộ xôn xao
Bình an cuộc sống tự hào thủ đô
Ta đi dạo quanh hồ một lượt
Nhìn hàng cây xanh mượt qua sương
Dù ai đi khắp bốn phương
Nhớ về Hà Nội phố phường mến yêu.
HỒ GƯƠM
Thơ: Châu Lê
Sương phủ Hồ Gươm đẹp... thẫn thờ
Thả hồn ngắm cảnh tựa như mơ
Lâng lâng dạ nhớ ngày xưa ấy
Cũng tại nơi đây điểm hẹn chờ
Hơi ấm vòng tay ngã tựa đầu
Hứa rằng yêu mãi đến ngàn sau
Ai ngờ giông bão lòng chia cắt
Đôi ngã đôi đường vẫn nhớ nhau.
THƠ NGẮN VỀ HỒ GƯƠM
Thơ: Nguyễn QuếMặt hồ như tấm gương trong
Soi mình in bóng nước trong Tháp rùa
Trăm hoa đua nở ven hồ
Bức tranh thủy mặc bốn mùa lung linh ./.
một góc Hồ Gươm (ảnh: internet) |
BÊN HỒ GƯƠM CHIỀU ĐÔNG
Thơ: Chử Văn Hòa
Chiều đông xuống sương mù bao phủ
Bên Hồ Gươm liễu rủ buồn sao
Hàng cây đón gió rì rào
Va vào cánh lá lao xao dỗi hờn
Trên mặt đất đường trơn mờ lối
Hoàng hôn chìm trời tối lại nhanh
Sương đan như một bức mành
Em cùng đứng đó bên anh ngắm hồ
Tháp rùa đó điểm tô cảnh sắc
Hồ gươm đây gợi nhắc ngày xưa
Thần Kim quy tặng kiếm vua
Chống quân xâm lược như vừa đây thôi
Yên bờ cõi dưới trời thu mát
Thuyền rồng vua vừa sát tháp thiêng
Thần Kìm Quy lại nổi lên
Vua trao gươm trả bên thuyền sóng sang
Hồ gươm được tên mang từ đấy
Giữa thủ đô khơi dậy tự hào
Hà nội ơi đẹp làm sao
Niềm tin cả nước hướng vào Thủ Đô.
CHIỀU THU HỒ GƯƠM
Thơ: Vân LãChiều thu trải ánh nắng vàng
Gió thu nhè nhẹ đưa hàng cây thưa
Chiều nay thu đẹp mộng mơ
Hồ Gươm cảnh sắc nên thơ hữu tình
Sao em dạo bước một mình
Ánh vàng óng ánh in hình áo ai
Để cho tóc gió thu bay
Cho người em gái chiều nay ngỡ ngàng
Ngóng ai sao cứ mơ màng
Vẳng nghe tiếng gió khẽ khàng bên tai
Em ơi sao mãi đứng đây
Bóng người đã biệt tháng ngày còn đâu
Em ơi đừng có buồn đau
Chiều nay cảnh đẹp em sầu làm chi
Cuộc đời này vốn thị phi
Nên chăng em cứ bước đi nhẹ nhàng
Chiều nay cảnh đẹp mơ màng
Em cười lên nhé cho nàng thu vui...!
Hồ Gươm mùa Thu (ảnh: internet) |
HỒ HOÀN KIẾM
Thơ: Nguyễn Tiến ChiếnHè về Hà Nội nóng ran
Trung tâm thành phố muôn vàn Liễu xanh
Soi gương mặt nước long lanh
Toát lên vẻ đẹp như tranh họa đồ
.
Dịu đi nắng lửa thủ đô
Đón chào du khách đến Hồ Gươm thăm
Đài nghiên tháp bút trăm năm
Cầu cong Thê Húc vẫn nằm hiên ngang
.
Dẫn đường khách viếng Rùa Vàng !
Vào đền kính lễ thắp nhang cúng thờ !
Ngọc Sơn tên đẹp mộng mơ
Như hòn đảo nhỏ giữa Hồ nước trong
.
Tháp Rùa cũng một kỳ công
Hiên ngang cổ kính dáng trông tuyệt vời
Nếu ai đã đến đây chơi
Khi về nhớ mãi đất trời thủ đô !!!
(đang cập nhật...)
Người Tràng An tô điểm quanh hồ
Tuyệt vời sức sống thủ đô
Cuộc đời thanh thản bờ hồ thể thao
Phong cảnh đẹp ngọt ngào diễm tuyệt
Đất Hà thành thân thiết tình người
Đi xa nhung nhớ khôn nguôi
Ngàn năm văn hiến đẹp tươi khải hoàn.
Màn sương toả khắp mọi nơi mặt hồ
Ngỡ ngàng ngắm cứ trầm trồ
Khung cảnh thơ mộng Bờ hồ đẹp sao
Trông kia ngọn gió lao xao
Một chiếc lá rụng cứ chao nghiêng mình
Mặt hồ lay động lung linh
Bên em lại có cả tình của anh
Một mùa xuân mới trong lành
Tiếng chim rộn rã trên cành mùa xuân.
Nhớ năm nào cùng háo hức đón xuân
Lính miền xa về sánh bước tình nhân
Đêm hồ Gươm muôn phần Thêm rực rỡ...
Hàng ghế đá bên Hồ Gươm lặng lẽ
Rét nàng Bân chợt ùa về vội thế
Giữa Tháp Rùa bầy chim nhỏ run run..
Ta đã về đây bên hồ gươm
Trời thu rải nhẹ lá ven đường
Rung rinh nhành liễu dài buông nhẹ
Lay động trong lòng nỗi vấn vương
Nơi đó xa xa tháp rùa thương
Nghiêng nghiêng soi bóng lặng khiêm nhường
Như đang tìm kiếm lòng sâu thẳm
Hình bóng rùa già dãi gió sương
Ta lại về đây với hồ gươm
Từ nơi xa thẳm vạn dặm đường
Mang theo nỗi nhớ dài thăm thẳm
Rải xuống mặt hồ những yêu thương
Đêm nay xao xuyến ngắm hồ gươm
Bóng nước soi trăng dạ chẳng tường
Khi xưa năm ấy lời ước hẹn
Chẳng biết người còn nhớ hay thương ?!......
Nước biếc non xanh giữa Thủ đô
Tán cây râm mát tỏa quanh hồ
Đài Nghiên soi bóng mây lơ lửng
Tháp Bút in hình sóng nhấp nhô
Gươm báu độ trì gây sự nghiệp
Rùa thiêng phù hộ dựng cơ đồ
Hồ Gươm bát ngát trời non nước
Thắng cảnh đâu bằng giữa Thủ đô.
Lung linh sóng nước trải mặt hồ
Dáng em trong lóng lánh nhấp nhô
Man mác lòng anh cơn gió nhẹ
Bâng khuâng tay ấm mắt môi kề
Đêm đông lạnh giá vẫn đang về
Nhưng ấm đời anh với đam mê
Có em cười nói niềm vui lạ
Quên những ưu buồn tháng ngày qua
Bởi em là nắng ấm là hoa
Hương thơm len tận trái tim ta
Mãi muốn cùng em bên vai sánh
Hồ Gươm, phố cũ, ước mơ xanh !
Ngàn năm tọa lạc vẫn thanh xuân
Dáng vẻ uy nghiêm tựa bút thần
Viết tới trời xanh hồn sử việt
Ghi vào đất đỏ trí nam dân
Trên không bắn cháy tàu bay giặc
Dưới đất chông xuyên chiến hạm lân
Ngoại quốc xâm lăng đều thất bại
Hồ gươm tỏa sáng khắp xa gần.
Hồ Gươm mờ ảo gió lùa
Rung rinh cành lá đón mùa vừa sang
Phố đêm mờ ảo đèn vàng
Hàng cây rung lá khẽ khàng đu đưa...
Chen vai nhau người bỡ ngỡ xa gần
Bên Hồ Gươm Tháp Bút đứng chênh vênh
Ngạo nghễ đấy như mối tình sóng nước
Mưa ngậm ngùi than thở vào mùa nước
Cụ Rùa bỏ trở ngược vào hang sâu
Để mưa sa nhỏ giọt người qua cầu
Mắt dõi nhìn Hồ Gươm xa đau đáu
Nhớ thuở nào Rùa trao thanh gươm báu
Răn cháu con mảnh đất thiêng giữ gìn
Kẻo hổ thẹn với ông bà tổ tiên
Đất Thăng Long văn hiến tự ngàn đời.
Trời tối Hồ Gươm đẹp như mơ
Liễu rủ buông tơ đứng ven hồ
Lung linh ánh điện Cầu Thê Húc
Huyền ảo rêu phong đảo Tháp Rùa.
Hồ Gươm huyền thoại đẹp như mơ
Tôi đứng đây mà cứ thẫn thờ
Hiu hiu làn gió lay mái tóc
Cứ bồi hồi, hoài niệm mãi ngẩn ngơ.
Tôi bước đi trên đường dạo ven hồ
Thấy lòng thanh thản nhẹ âu lo
Bâng khuâng nhìn dòng người trên phố
Mà ngỡ mình như đang bước trong mơ...
Mời em ghé lại thủ đô chơi
Nét đẹp hồ gươm tự bao đời
Thăm cầu thê húc còn in dấu
Dạo gót ven hồ ngắm hoa tươi
Lăn tăn mặt nước soi vàn nguyệt
Gió đùa hàng liễu rủ buông nơi
Ra về ắt hẳn nhiều vương vấn
Nét đẹp hồ gươm tự ngàn đời.
Hồ gươm tọa cảnh đẹp nên thơ
Khách đến thỏa lòng nỗi ước mơ
Thê húc sơn son cầu dáng đẹp
Ngọc sơn lộng lẫy nét nguyên sơ
Rùa dâng bảo kiếm lưu kim cổ
Tháp bút thần quy đứng sững sờ
Đã trải bao đời từng sóng gió
Y hồn non nước thắm vô bờ.
Ngày thu trong sáng dạo đường chơi
Nét đẹp Hồ Gươm khó tả lời
Trầm mặc Thuỷ Đình soi sắc biếc
Hiên ngang Tháp Bút ánh son ngời
Tháp Rùa cổ kính màu rêu phủ
Thê Húc dịu dàng giải nắng phơi
Trả kiếm đã ghi trong sách sử
Ngàn năm linh địa nước không vơi.
Sáng nay đi qua Hồ Gươm
Trời đông rắc hạt mưa sương đầu mùa.
Bên hồ vẫn một tháp Rùa.
Xa xa vẫn một cây cầu đỏ son.
Ven hồ liễu rủ chập chờn.
Như mời như gọi bao hồn thơ say!
Ta sinh ra ở nơi đây.
Mà sao vẫn thấy ngất ngây mỗi lần?
Gió lăn tăn ... mặt Hồ Gươm xanh thắm
Bóng tháp rùa nghiêng nghiêng soi ... mây bay
Tóc lá buông ... hàng liễu rủ đắm say
Lá bàng đỏ quay quay trên hè phố
Anh chầm chậm bước quanh hồ ... nhung nhớ ...!
Kỷ niệm năm xưa lại bừng dậy ... bay về
Nhớ những ngày ta yêu nhau say mê ....
Trao nụ hôn giữa nhịp cầu Thê Húc ....
Rồi cùng nhau hướng nhìn cây Tháp Bút
Lòng nhủ lòng ... viết câu thề lên trời xanh
Tình yêu này của em và của anh ....
Mãi bên nhau không gì ngăn cách được
Thời gian trôi ... xóa đi lời hẹn ước
Bởi chiến tranh ... anh đi mãi không về
Em theo chồng ... bỏ lại đó câu thề
Bên Hồ Gươm thân thương đầy lưu luyến ...
Vẻ đẹp Hồ gươm buổi tối nay
Đèn giăng rực rỡ điểm tô bày
Trên hè chị đứng mơ màng vậy
Ở cạnh anh ngồi lặng lẽ say
Liễu rủ sương tàn rồi sẽ chảy
Me già gió thổi lá vàng bay
Đoàn người dạo phố vui đùa ấy
Viễn cảnh đêm về chụp* mỏi tay.
*Chụp ảnh
Hồ Gươm gợn sóng lá rơi đầy
Bâng khuâng chân bước chiều nghiêng nắng
Phố cổ em về sữa thoảng bay.
Ta lại về bên em chiều Hà Nội
Giữa phố phường nhộn nhịp ngày cuối năm
Nước Hồ Gươm gợn con sóng lăn tăn
Bên hàng cây liễu buông mành ủ rũ
Kia ghế đá trống chỗ người xưa cũ
Chút nắng vàng xen nhẹ những chùm hoa
Cúc, Huệ, Lan...tim tím khóm kèn loa
Lộc vừng chín rụng rơi tìm vạt nắng
Phía bên kia Hồ Gươm cô áo trắng
Rất dịu dàng tha thướt tiết trời xuân
Nhẹ nhàng thôi... đôi chân bước bâng khuâng
Như ngóng đợi, chờ ai từ lâu lắm
Đền Ngọc Sơn vẫn im lìm trống vắng
Sóng mặt hồ ru gợi bản tình ca
Người có về bao năm đã đi xa?
Cho xuân này thêm vui nhiều hơn nữa
Cây hoa sữa cũng bao lần thất hứa
Nở đúng mùa sao lại để rụng rơi!
Ghế đá kia chỗ trống đã lâu rồi
Sai lời hẹn chưa về... giờ chậm trễ
Đến Hồ Gươm hôm nay lòng rơi lệ
Mắt nhạt nhòa nhớ lắm tuổi thơ ơi
Mối tình đầu sâu thẳm nỗi chơi vơi
Tìm trong nhau kỷ niệm xưa ngày cũ...
Bên Hồ Gươm một buổi sớm mai
Trời xanh trong
Mặt hồ yên ả
Ly cà phê
Hương thơm nồng sớm hạ
Nghe lâng lâng
Xao xuyến nhớ những ngày.
Cầu Thê Húc rực đỏ buổi sớm nay
Vẫn lặng lẽ khiêm nhường soi bóng nước
Vẻ trầm tư dõi nhìn đời xuôi ngược
Thấy hồn thiêng non nước chuyển mình.
Cánh phượng hồng trên mặt nước lung linh
Như cô gái làm duyên chờ tình nhân điểm hẹn
Thoáng thấy chút hờn ghen khi nhớ đến
Mình nơi đây
Ai thầm lặng nhắc tên... !
Cả đất trời sao xuyến thật nên thơ
Như cánh bướm chập chờn trong ảo giác
Để đất trời xao xuyến một vườn hương
Chiều về in bóng Tháp Rùa,
Bên hồ đôi lứa mộng mơ duyên tình.
Ngọc Sơn, Thê Húc lung linh,
Bóng soi ánh nước hiên đình, bút nghiên.
Trầm mặc Hồ Gươm bóng Tháp Rùa
Vua hoàn trả kiếm chuyện ngày xưa
Mười năm nếm mật xây thành lũy
Mấy bận điều binh cấy lúa mùa
Báu vật thần Quy ngàn trận thắng
Minh triều tướng giặc vạn lần thua
Người Nam mãi phụng thờ Lê Lợi
Sách sử còn ghi Khựa chớ đùa !
Gươm thiêng huyền tích sáng muôn đời
Lịch sử đi qua dân tộc tôi
Máu, lửa bao phen dầy đất tổ
Vững vàng, trọn nghĩa giữ dòng khơi
Trong gió, ngàn mây vang tiếng nhạc
“Bình Ngô Đại Cáo” sáng chân trời!
Vươn cao tháp bút “Thanh thiên” thẳm
Hồ biếc ngàn năm vẫn rạng ngời
Thu trải mặt hồ, bóng nguyệt soi
Ngân ngân gợn sóng tiếng ru hời…
“Cha đi đánh giặc gìn non nước…!”
Gươm trả, ơn đền dạ thảnh thơi
Lịch sử đi qua dân tộc tôi!
Chiều dài đất nước hướng chân trời
Mùa thu cờ đỏ dòng Âu Lạc!
Một mối giang sơn vẹn trọn mười
Đất nước ngàn năm – Dân tộc tôi!
Tháp Rùa trầm mặc ngắm gương đời
Hồ xanh “Lục thủy” còn lưu tích
Hoàn trả gươm thần, máu hết rơi!
Hỏi đâu có được, thế gian này?
Yêu chuộng hòa bình, ghét máu rơi
No ấm, đồng bào, nêu ý chí
Việt Nam độc lập! Hồ Gươm soi…/.
Em hãy đến Hà Nội cùng anh đi
Hạ đang về cây lộc vừng đổ lá
Cả không gian rực đỏ vàng đẹp lạ
Gót chân son nhuộm cả thắm sắc màu
Hồ Gươm xanh trải nỗi nhớ về đâu
Xót xa thương mối tình đầu cay đắng*
Một đời hoa chỉ yêu trong thầm lặng
Cánh mỏng rơi trống vắng sau đêm dài
...
(*) P/s: sự tích hoa Lộc vừng