thơ viết về Gò Công (Tiền Giang) (ảnh: internet) |
THẦM LẶNG GÒ CÔNG
Thơ: Nguyễn Đình HuânSáng tháng sáu anh về với Gò Công.
Tình cờ gặp em thắm hồng đôi má.
Gò Công sinh ra mẫu nghi thiên hạ.
Hèn chi thấy em xinh quá đi thôi.
Bà Từ Dũ mẫu hậu của một thời.
Nổi tiếng từ bi giúp đời giúp nước.
Hoàng hậu Nam Phương nổi danh từ trước.
Tài sắc vẹn toàn mãi được vua yêu.
Con gái Gò Công duyên dáng mỹ miều.
Mắt biếc môi xinh như Kiều đằm thắm.
Mới gặp đó thôi sao lòng say đắm.
Biển Tân Thành anh ngồi ngắm sóng xô.
Miền đất phương nam lãng mạn lên thơ.
Trương Công Định đã dựng cờ khởi nghĩa.
Nơi lẫy lừng cần vương căn cứ địa.
Cửa Xoài Rạp vẫn thế khác gì đâu.
Bình Tây đại vương mãi ngẩng cao đầu.
Anh với em ta hiểu nhau là được.
Vàm Cỏ Đông bao tàu ghe xuôi ngược.
Ai tới rồi sẽ mộng ước về thăm.
EM GÁI GÒ CÔNG
Thơ: Trần Tường DuyXinh thay em gái xứ Gò Công,
Yểu điệu, thướt tha, má ửng hồng.
Bao năm nghe tiếng giờ mới gặp,
Một chuyến đi xa chẳng uổng công.
Chào em cô gái xứ Gò Công,
Nói chuyện cùng em, mến trong lòng.
Bao đêm trằn trọc không ngủ được,
Hy vọng một ngày, đạt ước mong.
Hỡi cô em gái xứ Gò Công,
Bao năm em vẫn chốn phòng không.
Hữu duyên tương ngộ, lòng vương vấn,
Xin hỏi nhân duyên đến được không?
Thôi đành tạm biệt xứ Gò Công,
Đến được quê em thỏa ước mong.
Anh về cố gắng nên sự nghiệp,
Nhanh cưới em về khỏi chờ trông.
biển Tân Thành - Gò Công (ảnh: internet) |
GÒ CÔNG CHIỀU MÙA ĐÔNG
Thơ: Nguyễn Đình HuânChiều mùa đông anh về với Tiền Giang.
Trời Gò Công nắng hanh vàng trong gió.
Lăng Hoàng gia nằm bên đường rộng mở.
Chim hót ca hoa nở lúc đông về.
Mảnh đất phương nam ai đã từng nghe.
Gò Công biếc xanh miền quê đẹp quá.
Nơi sinh ra những mẫu nghi thiên hạ.
Bởi đất này có hoa lá xinh tươi.
Anh gặp em cô gái hé môi cười.
Nơi Soài Rạp nước chảy xuôi ra biển.
Phong cảnh hữu tình con tim lưu luyến.
Chợt nhớ về những câu chuyện chiến công.
Nguyễn Huệ một thời thắp lửa Gò Công.
Trương Định đã vì non sông quyết chiến.
Quá khứ oai hùng nơi đây hiển hiện.
Ta tới Tân Thành bãi biển mây bay.
Cảnh đẹp mê hồn anh thấy ngất ngây.
Muốn được cùng em nắm tay dạo bước.
Ngắm biển Tân Thành mênh mang sóng nước.
Để thấy quê mình từng bước đổi thay.
VỀ ĐẤT GÒ CÔNG
Thơ: Hanh Kim IubCùng rời chốn thị thành náo nhiệt
Về Gò công một chuyến vui chơi
Bên nhau kể chuyện hài cười
Hát ca, thưởng thức món tươi vùng miền
Muốn tìm thấy an nhiên thanh thản
Nơi quê hương mưa nắng miền tây
Nào sông rồi biển rộng dài
Cánh đồng vàng chín trải dầy mênh mông
Đến Tân Thành trời trong nhẹ mát
Mây hiền hoà xào xạt gió ru
Dõi theo gót bước chân thu
Thả hồn mơ mộng ngao du với đời
Trời hanh nhẹ tênh soi vạt nắng
Loang khắp chòi mái lá che nghiêng
Ngoài kia sóng vỗ triền miên
Từng đợt, từng đợt liên miên ghé bờ
Hoàng hôn xuống sóng xô cát chạy
Biển ôm vào lòng mãi cát ơi!
Chỉ còn sỏi đá chỏng chơ
Nằm ven bờ mãi bơ vơ lặng thầm
Về với biển Tân Thành một buổi
Ăn nghêu, sò, cua, ốc, gà vườn
Dù là hoang vắng, biển buồn
Nhưng tình bè bạn yêu thương nồng nàn
Chia tay nhé Tân Thành quê chị
Thầy trò về phố thị Saigon
Biển buồn nhưng mãi vấn vương
Chan chứa tình mãi yêu thương bạn bè.
(đang cập nhật...)
Đêm ai ngủ riêng anh thao thức.
Nhớ đến em đau nhức tâm can
Côn trùng rỉ rã kêu than
Không gian hiu hắt vỏ vàng lá khô
Em có biết thân cô một bóng
Ngày lại ngày mong ngóng thơ em
Tình thơ mộc mạc dịu êm
Thơm như mật ngọt môi mềm đem trao
Trong tâm tưởng anh nào vong phụ
Bao năm rồi chẳng đủ hiểu sao
Đâu như một thoáng mưa rào
Giải cơn nắng hạn chiều nao khô đồng
Anh đã đến Gò Công đất hứa
Sao bao ngày lần lửa đi không ?
Lo rằng nàng có thật tâm
Hay là nàng lại chẳng mong ngóng mình
Thôi lấy hết bình sinh một lúc
Để gặp nàng trỗi khúc tương tư
Dù cho mệt mỏi chẳng nư
Đường xa mặc kệ từ từ cũng xong
Đến thị xã anh trông lạ lắm
Một khung trời tươi thắm màu xanh
Người quê chân chất hiền lành
Không vì vật chất đoạn đành nghĩa nhân
Thoáng một chốc bâng khuâng trong dạ
Xem thời gian cũng đã về chiều
Mặt trời ửng đỏ liêu xiêu
Đang mơ hình bóng mỹ miều nàng trăng
Anh chợt thấy băn khoăn chẳng đã
Đến nơi này khôn tả xiết bao
Gặp nhau chỉ biết cười chào
Để rồi chẳng nói câu nào cho hay
Đã đến lúc chia tay giã biệt
Bốn mắt nhìn luyến tiếc yêu thương
Thật tình tim nhỏ đã vương
Tạ từ chiếc bóng bên đường đơn côi.
Có thấy không, Gò Công quê em đó
Mỗi chiều về lộng gió với hàng dương
Cánh đồng dưa xanh ngát ở ven đường
Sơ ngọt cả khu vườn chín đỏ.
Đồng lúa xanh trải dài thôn xóm nhỏ
Những ao tôm trắng xoá bọt nước phun
Bãi nghêu xa thấp thoáng ngút ngàn trùng
Người thoăn thoắt cào tung tìm để bắt.
Người Gò Công rất ư là hiếu khách
Luôn thật tình và ròi rạch lắm nha
Có làm sao.. nói làm vậy thôi à
Không "môi mép", chẳng ba hoa, bay bướm!
Con gái Gò Công thuỷ chung, đằm thắm
Nết dịu hiền, giản dị lắm ai ơi!
Như biển xanh lặng lẽ ở bên trời
Mời bạn đến một lần chơi cho biết!
Thu Nguyễn yêu cảnh miền quê tha thiết
Dạo một mình, buồn.. hay viết thơ yêu
Ưa ngân nga bên sóng biển những chiều
Chân chậm bước, mắt đăm chiêu xa lắm...
Trên con đường thiên lý
Đường ngày xưa vua đi
Về thăm quê hương ngoại
Đất mặn giồng Sơn Quy
Qua sông, phà Cầu Nổi
Sang Mỹ Lợi – Gò Công
Đất mặn kề cận biển
Ngọt sơ ri Tân Thành
Xóm chài biển Vàm Láng
Gió biển bên Vũng Tàu
Đêm trăng tỏ không sao
Đêm Gò Công nao nao
Nhớ xưa bà Từ Dũ
Hoàng phi vua Minh Mạng
Hoàng hậu vua Thiệu Trị
Sinh ra trên đất nầy
Nhớ xưa vua Tự Đức
Về thăm quê ngoại mình
Món ngon vua khoái khẩu
Là mắm chua tôm chà
Hoàng thái hậu Từ Dũ
Bóng chiều tà hoàng gia
Ôi Gò Công yêu dấu
Biển nghiêng sóng trăng ngà
Trăng soi bóng hoàng gia
Người Gò Công đất mặn
Người Gò Công thiệt tình
Khí phách như Trương Định
Về đất mặn Gò Công
Đêm hoàng gia bịn rịn
Giồng Sơn Quy còn đó
Sương khói quyện hồn xưa.
Ta lại về quê cũ chiều nay
Nhớ chút hương xưa khoảng lối này
Thoang thoảng nghịch ngợm mùi lúa mới
Xa trông lác đác đám cò bay
Một chiếc thuyền neo đậu bến sông
Sao nghe trống vắng ở trong lòng
Sông im sóng sánh gương bàng bạc
Gió lặng mong manh lá sầu đông
Cảnh cũ người xưa đã đổi nhiều
Bờ sông lấn đất dáng siêu siêu
Bầy lục bình tím còn dang dở
Lưa thưa cuối xóm khói lam chiều
Mỗi lần trở lại thăm quê xưa
Nhớ má à ơi, tiếng võng đưa
Bao năm tất tả lo bươn chải
Nhớ mãi quê hương biết sao vừa !
Về thăm quê hương Gò Công Đông, Tiền Giang ngày 04/11/2014.
(viết về Nam Phương Hoàng Hậu vợ vua Bảo Đại)
Nàng là con gái đất Gò Công
Chịu khó, chịu thương sắc mặn nồng
Xứ biển ôm tròn thân nắng rám
Quê dừa lượn uốn dáng mây trong
Thanh cao khí tiết dòng gia giáo
Cốt cách phương phi điểm sử hồng!
Đậm nét duyên ưa nhờ muối đất
Một thời gợi nhớ... gió Gò Công!
xa quê không thấy ngày về
lòng con sao xuyến nhớ người mẹ quê
con đi ước hẹn ngày về
trăng khuyết trăng tròn đã vẹn ba năm
mẹ già tóc bạc da ngâm
trông chờ con trẻ biệt tâm không về ????
mẹ ơi con đã lỗi thề
xin mẹ tha thứ lỗi lầm của con
chữ hiếu con chẵng vuông tròn
xóm nghèo vắng bóng một người con ngoan
lòng con lưu luyến bàng hoàng
nhớ về đất mẹ thương người Gò Công.
(gửi tặg nhữg ai xa quê ,và ai o đất mẹ gò công)
Anh còn ngáp ngáp là còn yêu em
Sông Gò Công xuôi dòng nước chảy
Anh xin thề sẽ mãi yêu em..
Ai ơi có đến Tiền Giang,
Nhớ về mảnh đất âm vang muôn đời.
Gò Công xứ sở rạng ngời,
Quê hương em đó đất trời bao la.
Ruộng lúa thẳng tấp phù sa,
Non xanh nước biết thiết tha nghĩa tình.
Chiều buông xõa bóng soi mình,
Hùng anh một cõi bóng hình Gò Công.
Mà nghe em kể thấy nao nao
Quê hương Gò công đâu cũng đẹp
Anh sẽ một lần tới xem sao..