thơ khoán thủ viết về Cha Mẹ (ảnh: internet) |
CÂU KHOÁN 01
Cánh cò cõng nắng cõng mưa
Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương
THƠ KHOÁN THỦ: CÁNH CÒ CỦA MẸ
Thơ: Sen NguyễnCÁNH dẫu mỏi vẫn tung chao lượn
CÒ phải tìm mọi hướng sinh nhai
CÕNG sương với những đêm dài
NẮNG về phủ kín oằn vai chẳng sờn
CÕNG gánh nặng trèo sơn lội suối
MƯA bão trùm đang đuổi bước chân
MẸ đi nào có ngại ngần
TÔI ngồi quang gánh tình thân ngập đầy
CÕNG vất vả đắp xây hạnh phúc
CẢ tình yêu thúc dục trong lòng
BỐN trời khao khát hằng mong
MÙA nao trẻ cũng ngủ vòng tay êm
GIÓ dẫu chướng bên thềm đứng đợi
SƯƠNG trắng rơi cũng tới như đùa
CÁNH CÒ CÕNG NẮNG CÕNG MƯA
MẸ TÔI CÕNG CẢ BỐN MÙA GIÓ SƯƠNG
ƠN SINH THÀNH
Thơ: Thanh Hiếu
CÁNH không mỏi bay về một hướng
CÒ thân gầy tìm chốn ấm êm
CÕNG về bên mái bình yên
NẮNG lên tỏa sáng một miền yêu thương
CÕNG tình nghĩa giữ dòng chảy xiết
MƯA bão bùng vẫn quyết không buông
MẸ hiền dãi nắng dầm sương
TÔI thương mẹ lắm má hường tàn nhanh
CÕNG vất vả an lành nhường lại
CẢ một đời mẹ phải Long đong
BỐN mùa xuân hạ thu đông
MÙA mưa mùa nắng thân còng mẹ ơi
GIÓ ngừng thổi mẹ tôi lạnh nhé
SƯƠNG đừng vương áo mẹ tôi già
CÁNH CÒ CÕNG NẮNG CÕNG MƯA
MẸ TÔI CÕNG CẢ BỐN MÙA GIÓ SƯƠNG.
CÁNH CÒ VÀ MẸ (Lục bát khoán thủ)
Thơ: Hồng Ngoãn
CÁNH bay mỏi tự bao giờ
CÒ thầm tự nhủ con thơ đợi mình...
CÕNG về một chút điêu linh
NẮng thì bỏng rát mưa rình những cơn
CÕNG thêm bao bận tủi hờn
MƯA làm áo mẹ ướt hơn trong chiều
MẸ hiền yêu biết bao nhiêu
TÔI thương mẹ lắm những chiều nước khua
CÕNG thêm bao bận bấc lùa
CẢ đời vất vả sớm trưa mỏi mòn
BỐN lần cha bệnh héo hon
MÙA hè năm ấy... mỏi mòn tiễn cha !
GIÓ thôi đừng rít nữa mà
SƯƠNG ơi chớ gội , mưa sa chớ đùa !
CÁNH CÒ CÕNG NẮNG CÕNG MƯA
MẸ TÔI CÕNG CẢ BỐN MÙA GIÓ SƯƠNG !
thơ khoán thủ viết về Mẹ (ảnh: internet) |
THƠ KHOÁN THỦ: MẸ TÔI
Thơ: Trần LongCÁNH đồng rộng mênh mông bát ngát
CÒ chao mình biết dạt về đâu
CÕNG mưa chở gió dãi dầu
NẮNG chiều tắt lịm mẹ lâu chưa về
CÕNG lê thê áo cơm tất tả
MƯA rơi nhiều lạnh cả tấm thân
MẸ ơi khổ cực muôn phần
TÔI thương đứt ruột bước chân nặng nề
CÕNG mưa gió triền đê vất vả
CẢ một đời lòng dạ sắt son
BỐN phương khó nhọc héo mòn
MÙA nào cũng gắng để con nên người
GIÓ dẫu lạnh vẫn tươi thanh thản
SƯƠNG rớt hoài chẳng quản sớm trưa
CÁNH CÒ CÕNG NẮNG CÕNG MƯA
MẸ TÔI CÕNG CẢ BỐN MÙA GIÓ SƯƠNG
CÂU KHOÁN 02
Cha là ngọn nến trong đêm
Sáng soi trên những bậc thềm con đi
TÌNH CHA
Thơ: Hồng Ngoãn
CHA vậy đó ánh dương luôn tỏ
LÀ vầng trăng soi rõ đêm trường
Ngọn nguồn của những yêu thương
NẾN cha soi suốt chặng đường chông gai
TRONG gian khó miệt mài gánh vác
ĐÊM khuya rồi cánh hạc còn bay
SÁNG trong tình nghĩa vơi đầy
SOI đường con bước nơi đây gập ghềnh...
TRÊN khắp nẻo chênh vênh ngõ xóm
NHỮNG bước cha bập bõm hao gầy
BẬC thang cha bước còn đây
THỀM xưa hoa cúc nở đầy ngát hương
CON về giữa tình thương ấm áp
ĐI bao năm phiêu bạt gót mềm
CHA LÀ NGỌN NẾN TRONG ĐÊM
SÁNG SOI TRÊN NHỮNG BẬC THỀM CON ĐI !
THƠ KHOÁN THỦ VỀ CHA
Thơ: Nguyễn Hiếu
CHA nâng đỡ mỗi khi con ngã
LÀ vầng hồng soi cả lối đi
NGỌN đồi kia có xá gì
NẾN đêm tỏa sáng mỗi khi con buồn
TRONG cuộc sống cha luôn gánh vác
ĐÊM lặng thầm lại gác canh con
SÁNG ra lo trẻ chu toàn
SOI đường dẫn lối liệu toan mọi điều
TRÊN cuộc sống rất nhiều trắc trở
NHỮNG lời cha nhắc nhở từng đêm
BẬC làm cha ,giữ êm đềm
THỀM đơn lẻ bóng chưa êm một ngày
CON hãy nhớ lời nầy cha dặn
ĐI ra đời cẩn thận học thêm
CHA LÀ NGỌN NẾN TRONG ĐÊM
SÁNG SOI TRÊN NHỮNG BẬC THỀM CON ĐI.
thơ khoán thủ viết về Cha (ảnh: internet) |
CÂU KHOÁN 03
Con dù lớn vẫn là con của Mẹ
Đi suốt đời lòng Mẹ vẫn theo con
THƠ KHOÁN THỦ: TÌNH MẸ
Thơ: Violet Hoa
CON mãi nhớ tình cha nghĩa mẹ
DÙ thăng trầm lặng lẽ khắc ghi
LỚN lên mạnh mẽ bước đi
VẪN mang lời mẹ khắc ghi trong lòng
LÀ hạnh phúc con mong phía trước
CON một lòng nguyện ước bền lâu
CỦA cải rồi cũng phai màu
MẸ cha là sự sang giàu trong con
ĐI khắp nẻo mỏi mòn chân bước
SUỐT cuộc đời xuôi ngược quản chi
ĐỜI con xin mãi khắc ghi
LÒNG cha mẹ biết lấy gì đền ơn
MẸ cha đã sớm hôm vất vả
VẪN bên con muôn ngả đường đời
THEO con mãi nở nụ cười
CON mong cha mẹ trọn đời yên vui.
THƠ KHOÁN THỦ: TÌNH MẸ
Thơ: Hoàng Đài
CON ghi khắc nghĩa tình cha mẹ
DÙ nơi nào cũng sẽ mang theo
LỚN lên vượt núi băng đèo
VẪN luôn bên cạnh gieo neo chẳng mờ
LÀ cuộc sống đang chờ phía trước
CON hàng ngày chân bước gian nan
CỦA cha nghĩa nặng vô vàn
MẸ thời sinh dưỡng tình ban đời này
ĐI khắp ngả chẳng lay tâm nguyện
SUỐT đường dài mong chuyện đẹp tươi
ĐỜI cha mẹ mãi rạng ngời
LÒNG con vui thỏa, nụ cười trên môi
MẸ nay đã già rồi sức yếu
VẪN đêm ngày soi chiếu đường con
THEO từng ngõ hẻm lối mòn
CÙNG người dẫn bước lòng son tạc lòng.
THƠ KHOÁN THỦ: TÌNH MẸ 2
Thơ: Kim Chung
CON ghi nhớ công ơn cha mẹ
DÙ nơi nào cũng sẽ không quên
LỚN lên phụng dưỡng đáp đền
VẪN luôn cầu nguyện vững bền tháng năm
LÀ chỗ dựa con nằm đêm ngủ
CON dặn mình nhắn nhủ bản thân
CỦA cha cực khổ tảo tần
MẸ sinh vất vả đâu lần thở than
ĐI khắp nẻo gian nan vẫn vậy
SUỐT cuộc đời chẳng thấy nghỉ ngơi
ĐỜI cha mẹ tựa biển khơi
LÒNG như những ánh sao trời trong đêm
MẸ sức yếu nay thêm tóc bạc
VẪN hằng ngày gánh vác việc nhà
THEO đường dẫn bước nơi xa
CÙNG tình thương mến đậm đà trong con.
thơ khoán thủ hay viết về Tình Mẹ (ảnh: internet) |
CÂU KHOÁN 04
Cha tôi lắm nỗi gian nan
Vì con cơ cực chẳng màng tấm thân
THƠ KHOÁN THỦ: CHA TÔI
Thơ: Hoa Bất Tử
CHA mãi mãi là vầng dương sáng
TÔI thương người chẳng quảng sớm trưa
LẮM khi sương gió bộn bừa
NỖI niềm chôn kín nắng mưa vẫn cười
GIAN khổ lắm để nuôi con dại
NAN giải đời Cha lại vượt qua
VÌ mong cho nước cho nhà
CON thời khôn lớn học ra giúp làng
CƠ thời vận trái ngang vẫn bước
CỰC miễn sao vẹn được gia đình
CHẲNG lo lắng chuyện trọng khinh
MÀNG tơi chiếu đất một mình ai hay
TẤM gương ấy tháng ngày luôn nhớ
THÂN thể con mãi nợ nghĩa vàng
CHA TÔI LẮM NỖI GIAN NAN
VÌ CON CƠ CỰC CHẲNG MÀNG TẤM THÂN.
THƠ KHOÁN THỦ: CHA TÔI
Thơ: Chử Văn HòaCHA ơi đã cả đời vất vả
TÔI thương người cha quá đi thôi
LẮM khi trái nắng trở trời
NỖI đau tái phát của thời chiến tranh
GIAN khổ cũng muốn giành phần thắng
NAN giải rồi cố gắng lên nhiều
VÌ rằng cuộc sống mến yêu
CON luôn bên cạnh cha chiều sáng trưa
CƠ nghiệp đó cha vừa gây dựng
CỰC tấm thân đi đứng liêu xiêu
CHẲNG mong của cải gì nhiều
MÀNG mơ cuộc sống tình yêu nhẹ đầu
TẤM áo mặc dãi dầu sương gió
THÂN người cha bé nhỏ đâu nhàn
CHA TÔI LẮM NỖI GIAN NAN
VÌ CON CƠ CỰC CHẲNG MÀNG TẤM THÂN.
thơ khoán thủ hay viết về tình Cha (ảnh: internet) |
CÂU KHOÁN 05
Cây khô đâu dễ đâm chồi
Mẹ già đâu dễ sống đời với con
NGHĨA MẸ
Thơ: Thủy Tiên
CÂY tỏa bóng che đời xanh mãi.
KHÔ lá rồi sống lại được không
ĐÂU tươi để đón nắng hồng
DỄ gì che chở gió đông ngày hè.
ĐÂM xuống đất rễ xoè trữ nước
CHỒI vươn lên xanh mướt mỗi ngày
MẸ hiền như bóng của cây
GIÀ còn tỏa mát che bầy cháu con.
ĐÂU phải lá cây còn xanh mãi
DỄ dàng gì thân lại xanh tươi
SỐNG vui yên ấm không rời
ĐỜI con hưởng phước mẹ ơi đừng già.
VỚI mong ước mẹ ta khỏe mãi
CON muốn người ở lại mẹ ơi!
CÂY KHÔ ĐÂU DỄ ĐÂM CHỒI
MẸ GIÀ ĐÂU DỄ SỐNG ĐỜI VỚI CON
CÂU KHOÁN 06
Cha như hoa phấn giữa đời
Thiên thu tình Mẹ rạng ngời tâm con
ƠN CHA MẸ
Thơ: Quách Như Mai
CHA thường nhắc nhở
NHƯ thuở còn thơ
HOA thơm bướm lượn hàng giờ
PHẤN hương là gió thoảng đưa xa liền
GIỮA miền giông bão
ĐỜI đảo ngả nghiêng
THIÊN tai phải vững như kiềng
THU rồi xuân hạ lòng riêng không sờn
TÌNH hơn biển rộng
MẸ sống vì con
RẠNG danh nhân nghĩa vuông tròn
NGỜI gương sáng mãi sắt son mặn mà
TÂM đà ghi khắc
CON mặc sức cười
CHA NHƯ HOA PHẤN GIỮA ĐỜI
THIÊN THU TÌNH MẸ RẠNG NGỜI TÂM CON.
CÂU KHOÁN 07
Mẹ già dãi nắng dầm sương
Đời gieo cơn gió vô thường chẳng hay
THƠ KHOÁN THỦ: ĐỜI CỦA MẸ!
Thơ: Trần LongMẸ đau yếu bao năm nằm liệt
GIÀ lắm rồi mãi miết, héo hon
DÃI sương dầm gió gầy mòn
NẮNG mưa khó nhọc nuôi con trưởng thành
DẦM giá lạnh mong manh tấm áo
SƯƠNG rớt nhiều kiếm gạo chạy ăn
ĐỜI bao gian khổ nhọc nhằn
GIEO neo lận đận khó khăn vẫn nhiều
CƠN mưa sớm liêu xiêu dáng Mẹ
GIÓ lạnh về buốt xé tâm can
VÔ tư lòng vẫn ngập tràn
THƯỜNG khi trời trở râm ran nhức mình
CHẲNG ngăn được bình minh đã tắt
HAY nỗi đau nén chặt khôn lường
MẸ GIÀ DÃI NẮNG DẦM SƯƠNG
ĐỜI GIEO CƠN GIÓ VÔ THƯỜNG CHẲNG HAY.
thơ khoán thủ viết về sự vất vã của Mẹ (ảnh: internet) |
CÂU KHOÁN 08
Biển đời bão tố gian nan
Mẹ là bờ bến bình an con về
THƠ KHOÁN THỦ: BỜ VAI MẸ
Thơ: Hà Thu
BIỂN vẫn mãi ngàn năm vỗ sóng
ĐỜI đẩy xô trầm bổng bao lần
BÃO lòng ngã quỵ đôi chân
TỐ giông gió giật vạn phần khổ đau
GIAN truân đã làm nhàu lý trí
NAN giải phiền suy nghĩ rối ren
MẸ như ngọn đuốc ánh đèn
LÀ dòng suối mát thân quen ngọt ngào
BỜ vai tựa sau bao mệt mỏi
BẾN sông xưa vẫy gọi con về
BÌNH tâm thoát khỏi cơn mê
AN nhiên tự tại mọi bề yên vui
CON tìm lại nụ cười bên mẹ
VỀ chốn quê sống sẽ thanh nhàn
BIỂN ĐỜI BÃO TỐ GIAN NAN
MẸ LÀ BỜ BẾN BÌNH AN CON VỀ.
CÂU KHOÁN 09
Cảm ơn Mẹ đã sinh thành
Con tròn đạo hiếu xứng danh với đời
CẢM ƠN MẸ
Thơ: Đỗ Luyên
CẢM giác ấm khi về bên Mẹ
ƠN tháng ngày nhỏ bé tập đi
MẸ thân vất vả ngại gì
ĐÃ vun hạnh phúc nhòa đi nỗi buồn
SINH cảnh khó lệ tuôn ém chặt
THÀNH lớn khôn dìu dắt mỗi ngày
CON dần hoàn thiện nết ngay
TRÒN tâm đức hạnh ơn dày Mẹ Cha
ĐẠO ghi khảm nếp nhà bền vững
HIẾU ở lòng minh chứng nồng ân
XỨNG công giũa luyện trong ngần
DANH đời tô điểm tình thân sắc hồng
VỚI con mãi Mẹ là sông rộng
ĐỜI gạn bùn nhân giống mầm xanh
CẢM ƠN MẸ ĐÃ SINH THÀNH
CON TRÒN ĐẠO HIẾU XỨNG DANH VỚI ĐỜI
CẢM ƠN MẸ
Thơ: Trần Long
CẢM động lắm thâm tình của mẹ
ƠN sinh thành con sẽ không quên
MẸ luôn tạo gốc vững bền
ĐÃ cho con trẻ được nên nghiệp đời
SINH dưỡng dục mẹ ơi con hiểu
THÀNH dáng hình đạo hiếu khắc ghi
CON nay có được những gì
TRÒN công mẹ dạy con đi đến giờ
ĐẠO nhân nghĩa chẳng lơ cho được
HIẾU trọn đời vững bước cho con
XỨNG công của Mẹ vẹn tròn
DANH này có được vàng son bởi người
VỚI người mãi vui tươi hạnh phúc
ĐỜI cây già chẳng gục vẫn xanh
CẢM ƠN MẸ ĐÃ SINH THÀNH
CON TRÒN ĐẠO HIẾU XỨNG DANH VỚI ĐỜI
CÂU KHOÁN 10
Mẹ là bóng cả đầu non
Bao năm che chở cho con nên người
CHO CON
Thơ: Bằng Lăng Tím
MẸ đã chịu bao ngày vất vả
LÀ vầng trăng sáng cả trời cao
BÓNG mây chiu chắt ngọt ngào
CẢ lời ru mẹ theo vào trong mơ
ĐẦU ngọn gió đêm chờ con ngủ
NON xanh này ấp ủ thương yêu
BAO la tình mẹ cánh diều
NĂM chờ tháng đợi cùng điều mẹ mong
CHE lọn gió khơi dòng sữa ngọt
CHỞ nặng đầy đắng đót mùa xa
CHO con yên ấm mái nhà
CON nào quên được mẹ là vầng trăng
NÊN con nhớ trầm thăng mẹ trải
NGƯỜI mẹ yêu đọng mãi trong con
MẸ LÀ BÓNG CẢ ĐẦU NON
BAO NĂM CHE CHỞ CHO CON NÊN NGƯỜI.
MẸ LÀ TẤT CẢ
Thơ: Phạm Như Phước
MẸ không còn ngực cài hồng trắng
LÀ cuộc đời quạnh vắng mẹ ơi
BÓNG người khuất đã lâu rồi
CẢ đời con mãi ngậm ngùi miên mang
Đầu tháng bảy Vu Lan đã đến
NON tấc lòng đốt nến cầu mong
BAO ngày thỉnh mõ vọng chuông
NĂM canh niệm đọc phẩm môn Di Đà
CHE hình mẹ vượt qua khổ nhục
CHỞ bóng người vượt ngục A Tỳ
CHO yên cảnh giới âm Ty
CON cầu lạy Phật đức nghì ra tay
NÊN phải nhớ ! hởi ai còn mẹ
NGƯỜI khẽ cười !vui vẻ lòng con
MẸ LÀ BÓNG CẢ ĐẦU NON
BAO NĂM CHE CHỞ CHO CON NÊN NGƯỜI
LÒNG MẸ
Thơ: Đặng Xuân Nam
MẸ con mẫu tử thiêng liêng
LÀ người lo lắng gạo tiền nuôi con
BÓNG hồng lòng dạ sắc son
CẢ đời lam lũ cho con thành người
ĐẦU trời cuối đất chải bươi
NON cao mẹ cũng chẳng lùi gian nan
BAO năm vất vả lầm than
NĂM canh trăn trở lo toan nếp nhà
CHE mưa che nắng cả gia
CHỞ tình sâu nặng đậm đà yêu thương
CHO con khỏi cảnh sầu vương
CON ngoan tự chủ tìm đường sinh nhai
NÊN thân vững bước ngày mai
NGƯỜI mà đức độ tương lai trường tồn
MẸ LÀ BÓNG CẢ ĐẦU NON
BAO NĂM CHE CHỞ NUÔI CON NÊN NGƯỜI
CÂU KHOÁN 11
Mẹ già vất vã gió sương
Vì con chịu hết mọi đường khó khăn
TẤT CẢ VÌ CON
Thơ: Thanh Hiếu
MẸ dành con hết tuổi xuân
GIÀ theo mỗi độ trăng tuần sáng trong
VẤT nên giờ đã thấu lòng
VẢ chăng mẹ cũng chỉ mong vẹn tài
GIÓ lùa xuyên lạnh bờ vai
SƯƠNG mờ chưa tỏ miệt mài sớm hôm
VÌ con dẫu nắng hay nồm
CON đường gian khó vẫn ôm một mình
CHỊU hao mòn cả nét xinh
HẾT lòng con trẻ trọn tình trước sau
MỌI điều ghi khắc thuộc làu
ĐƯỜNG con nhẹ bước mẹ lau lệ dòng
KHÓ nhưng mẹ chỉ ước mong
KHĂN cầu no ấm vững trong dặm trường
MẸ GIÀ VẤT VẢ GIÓ SƯƠNG
VÌ CON CHỊU HẾT MỌI ĐƯỜNG KHÓ KHĂN.
CÂU KHOÁN 12
Công Cha nghĩa Mẹ cao vời
Nhọc nhằn chẳng quản suốt đời vì ta
Nên người ta phải xót xa
Đáp đền nghĩa nặng như là trời cao
ƠN NGHĨA SINH THÀNH
Thơ: Trần Hữu
CÔNG CHA nặng lắm ai ơi!
NGHĨA MẸ bằng trời chín tháng cưu mang
CAO VỜI HIẾU ĐỨC chữ vàng
NHỌC NHẰN không sợ, gian nan xá gì
CHẲNG QUẢN giông bão mỗi khi
SUỐT ĐỜI vất vả cũng vì các con
VÌ TA phải biết thiệt hơn
NÊN NGƯỜI con phải đền ơn sinh thành
TA PHẢI biết chăm học hành
XÓT XA khi thấy công danh xa vời
ĐÁP ĐỀN cha mẹ người ơi!
NGHĨA NẶNG suốt đời con phải trả ơn
NHƯ LÀ một tấm lòng son
TRỜI CAO có hiểu cho con dâng người
CÔNG CHA NGHĨA MẸ CAO VỜI
NHỌC NHẰN CHẲNG QUẢN SUỐT ĐỜI VÌ TA
NÊN NGƯỜI TA PHẢI XÓT XA
ĐÁP ĐỀN NGHĨA NẶNG NHƯ LÀ TRỜI CAO.
ƠN NGHĨA SINH THÀNH
Thơ: Hoa Cẩm Chướng
CÔNG CHA con mãi khắc ghi
NGHĨA MẸ rộng biển chẳng gì sánh ngang
CAO VỜI HIẾU ĐỨC lòng mang
NHỌC NHẰN dưỡng dục con càng ghi tâm
CHẲNG QUẢN gian khổ ươm mầm
SUỐT ĐỜI vẫn cứ âm thầm dõi theo
VÌ TA cuộc sống còn nghèo
NÊN NGƯỜI thương cảnh gieo neo chẳng rời
TA PHẢI cầu nguyện ơn trời
XÓT XA cha mẹ sống đời cùng con
ĐÁP ĐỀN ơn nghĩa cho tròn
NGHĨA NẶNG phải trả sắc son một lòng
NHƯ LÀ tựa núi tựa sông
TRỜI CAO thấu hiểu dạ không đổi dời
CÔNG CHA NGHĨA MẸ CAO VỜI
NHỌC NHẰN CHẲNG QUẢN SUỐT ĐỜI VÌ TA
NÊN NGƯỜI TA PHẢI XÓT XA
ĐÁP ĐỀN NGHĨA NẶNG NHƯ LÀ TRỜI CAO.
CÔNG ƠN CHA MẸ
Thơ: Một Thời Thơ Ngây
CÔNG CHA trọn kiếp ghi lòng
NGHĨA MẸ khắc mãi tim hồng không phai
CAO VỜI ơn đức bao ngày
NHỌC NHẰN chẳng quản hao gầy tấm thân
CHẲNG QUẢN nắng dãi mưa dầm
SUỐT ĐỜI vất vả âm thầm nặng mang
VÌ TA mẹ khổ vô vàn
NÊN NGƯỜI ta phải trọn phần nghĩa nhân
TA PHẢI chăm sóc ân cần
XÓT XA chia sẻ trao dần niềm vui
ĐÁP ĐỀN phụ mẫu biển trời
NGHĨA NẶNG người hỡi suốt đời đừng quên
NHƯ LÀ tôn kính ơn trên
TRỜI CAO chứng giám hiếu thân nguyện đền.
CÂU KHOÁN 13
Biển Đông có lúc đầy vơi
Chờ lòng Cha Mẹ suốt đời trào dâng
ƠN NGHĨA SINH THÀNH
Thơ: Trần Hữu
BIỂN xanh sóng vỗ rì rào
ĐÔNG phương hồng thắm mời chào bình minh
CÓ bao khúc nhạc hữu hình
LÚC trầm, lúc bổng như tình mẹ cha
ĐẦY tình nặng nghĩa sâu xa
VƠI trong hơi ấm khi ta lỗi người
CHỚ buồn anh chị em ơi!
LÒNG luôn rộng mở Người cười thứ tha
CHA như biển rộng bao la
MẸ như khúc nhạc hiền hoà ru dương
SUỐT đời dãi nắng dầm sương
ĐỜI đời ghi nhớ tấm gương của người
TRÀO tuôn dòng lệ buồn rơi
DÂNG lên muôn đóa hồng tươi ánh ngời
BIỂN ĐÔNG CÓ LÚC ĐẦY VƠI
CHỚ LÒNG CHA MẸ SUỐT ĐỜI TRÀO DÂNG.
(Còn cập nhật...)
CÁNH canh mãi một đời gian khó
CÒ dò trong nắng gió trải từng
CÕNG hai hàng lệ rưng rưng
NẮNG hong tình mẹ , ấm từng lời ru
CÕNG , Mẹ cõng mây mù , bão tố
MƯA trong lòng , đói khổ một đời
MẸ đâu quản ngại .. buông lơi
TÔI thời thơ dại chơi vơi nỗi lòng
CÕNG tất cả...lưng còng mẹ cõng
CẢ cuộc đời ước vọng mẹ mong
BỐN phương luôn tỏa ánh hồng
MÙA xuân mãi thắm mặn nồng cho con
GIÓ réo gọi trên non vọng mãi
SƯƠNG thu về nhớ lại ...mẹ xưa
CÁNH CÒ CÕNG NẮNG CÕNG MƯA
MẸ TÔI CÕNG CẢ BỐN MÙA GIÓ SƯƠNG !
Dù ...cuộc sống còn bao khó nhọc
CHA ...bên con bảo bọc nhường nào
Có ...khi sóng gió ba đào
Khuất ...trăng lấp núi quản bao ngại ngần
Núi ...kia có nhớ lần con ngã
Non ...nớt sao con đã đau rồi
Trong ...lòng buồn bã khôn nguôi
Tim ...CHA ứa lệ nhưng NGƯỜI quay đi
Con... phải tập ngã thì tự đứng
Mãi ...bên CHA sao vững với đời
Ôm ...con lệ lã chã rơi
Tròn ...tình CHA mãi không rời tay con
Bóng ...dương chếch đầu non chiếu rọi
CHA ...yêu còn vời vợi nhớ con
DÙ CHA CÓ KHUẤT NÚI NON
TRONG TIM CON MÃI ÔM TRÒN BÓNG CHA
P/s : Người sống kể năm người chết tính ngày thế mà đã sắp giỗ đầu của bố rùi
Ôi.....!!!!
_____HẢI ĐỨC____
CÁNH chim bay cả đời không mỏi
CÒ lò dò bắt tép nuôi con
CÕNG trên lưng những nhọc nhằn
NẮNG kia còn đọng vết hằn tháng năm.
CÕNG thời gian. Vui mừng đau khổ
MƯA qua rồi nắng hửng lên thôi.
MẸ ơi vất vả một đời
TÔI giờ khôn lớn ai thời chút chăm ?
CÕNG thời gian nên da mẹ sạm
CẢ cuộc đời dành hết cho con
BỐN mùa thương nhớ mỏi mòn
MÙA vui mẹ để. Mùa sầu giấu đi.!
GIÓ ơi gió đừng lay rụng nhé
SƯƠNG ơi sương chớ phủ mịt mờ
CÁNH CÒ CÕNG NẮNG CÕNG MƯA
MẸ TÔI CÕNG CẢ BỐN MỦA GIÓ SƯƠNG..
BAO sương gió thấm sờn vai mẹ
LA liếm đôi mắt lệ hao gầy
BÓNG người cao tựa trời mây
NƯỚC trong nguồn chẳng so đầy nghĩa ân
BIỂN dài rộng muôn phần đâu sánh
ĐÔNG tây nam thẳng cánh cò bay
KHÔNG như công mẹ tháng ngày
BẰNG sao nghĩa mẹ ơn này mãi ghi
MỘT chữ hiếu con thì khắc cốt
NỬA tâm thi gieo nốt câu vần
TẤM hình của mẹ niu nâng
LÒNG con vui sướng ngàn lần mẹ ơi
MẸ dành trọn cuộc đời sáng rạng
TÔI bước theo ánh nắng tươi hồng
BAO LA BÓNG NƯỚC BIỂN ĐÔNG
KHÔNG BẰNG MỘT NỬA TẤM LÒNG MẸ TÔI
P/s ..những ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc..
Hãy quan tâm chăm sóc đến mẹ mình
TG. Huu Van
CÂY cằn cỗi, đâu che nổi nắng.
KHÔ héo dần rễ chẳng vươn xa.
ĐÂU còn nhựa sống nữa mà.
DỄ lay trước gió phong ba đổ vào.
ĐÂM đất cứng, rễ sao xuyên thủng.
CHỒI nhú lên rồi cũng héo dần.
MẸ thì chẳng tiếc tấm thân.
GIÀ rồi mẹ vẫn tảo tần sớm trưa.
ĐÂU màng đến, nắng mưa trần thế.
DỄ khó chi mặc kệ mọi điều.
SỐNG vì tất cả con yêu.
ĐỜI người vất vả sớm chiều vì con.
VỚI mong ước mẹ còn sức trẻ.
CON cầu trời mẹ khỏe mãi thôi.
CÂY KHÔ ĐÂU DỄ ĐÂM CHỒI.
MẸ GIÀ ĐÂU DỄ SỐNG ĐỜI VỚI CON.
P/S. Lời nhắn cho những ai còn Cha Mẹ, hãy báo đáp công ơn sinh thành và dưỡng dục của người ngay từ bây giờ, đừng chờ tới khi mình thành đạt mới nghĩ tới Thì sẽ chẳng còn cơ hội mà báo đáp đâu.
CHÚC MỌI NGƯỜI BUỔI CHIỀU VUI VẺ
******
Mẹ - T.G Nguyễn Quang Định
CÂY .thiếu nước làm sao sống nổi.
KHÔ héo cành rời cỗi bỏ cây.
ĐÂU còn sức sống đủ đầy.
DỄ chi kết trái mai đây sinh tồn.
ĐÂM cành lộc lớn khôn vất vả.
CHỒI trưởng thành ra lá kết hoa.
MẸ nay sức yếu tuổi già.
GIÀ do phải chịu mưa sa gió lùa.
ĐÂU ai biết lệ tuôn mắt Mẹ.
DỄ gì quên ơn nghĩa sinh thành.
SỐNG vì con cái hi sinh.
ĐỜI này suốt kiếp tình dành cho con.
VỚI ai đó vẫn còn bên Mẹ.
CON nhớ đừng quên nghĩa dưỡng nuôi.
CÂY KHÔ ĐÂU DỄ ĐÂM CHỒI.
MẸ GIÀ ĐÂU DỄ SỐNG ĐỜI VỚI CON.
*****
MẸ - TG Quốc Việt
CÂY cằn cỗi lá vàng ủ rũ.
KHÔ héo dần chẳng phủ kín sân.
ĐÂU còn xanh mướt ngút ngàn.
DỄ rơi khi gió ngút ngàn ngang qua.
ĐÂM lộc biếc đâu mà còn nữa.
CHỒI mọc lên vài bữa héo ngay.
MẸ giờ như chuối chín cây.
GIÀ rồi vẫn phải ngày ngày lo âu.
ĐÂU màng đến mái đầu bạc trắng.
DỄ gì lo một nắng hai sương.
SỐNG vì tất cả con thương.
ĐỜI người vất vả trên đường con đi.
VỚI lòng mẹ lấy gì so sánh.
CON bây giờ canh cánh khôn nguôi.
CÂY KHÔ ĐÂU DỄ ĐÂM CHỒI.
MẸ GIÀ ĐÂU DỄ SỐNG ĐỜI VỚI CON.
( Lục bát khoán thủ)
Thơ : Phạm Thành
CHA quê vùng biển Quảng Ninh
LÀ người thấu hiểu ân tình trước sau
NÚI kia dù có đổi màu
CON còn nhớ mãi những câu cha rầy .
HOÀI mong đi khắp đó đây
XANH trong cuộc sống phủ đầy gian truân
CỎ non lại mọc mấy lần
DẠI thơ ngày bé quý trân nhường nào !
CHA ơi ! Con nhớ biết bao
LÀ người chiến sĩ đi vào chiến tranh
TRỜI sinh cha tựa lá lành
CHO con được bước chân nhanh đến trường.
MÂY sà đỉnh núi vấn vương
TRẮNG dần mái tóc soi đường con đi
CON giờ cũng hết xuân thì
BAY. về cuối nẻo nhớ khi cha còn !!