Chùm thơ Mưa Mùa Hạ (ảnh: internet) |
Những cơn mưa đầu Hạ làm tôi lại nhớ về những cơn mưa tình yêu ngày xưa - thời gian mà anh và em đang hạnh phúc bên nhau. Thế mà giờ này, anh lại đi về dưới cơn mưa buồn 1 mình.. Bao hoài niệm về mưa mùa Hạ của ngày xưa lại về trong anh..
Thơ mưa Hạ buồn cho người đang yêu (ảnh: internet) |
#01. (⇧)
HẠ NÀO CHO EM ?! - Thơ: Hoàng Hôn Tím
Trời Sài Gòn chiều nay mưa đổ
Chúa Nhật buồn lối nhỏ riêng em.
Giáo Đường in dấu chân quen,
Lặng nghe nỗi nhớ không tên vọng tìm
Mưa đầu mùa cho tim giá lạnh?!
Người bây giờ vạn dặm cách xa.
Ân tình cứ ngỡ hôm qua...
Giữa dòng ngược lối... duyên ta vướng sầu.
Chiều riêng bóng về đâu...đơn độc
Hạnh phúc nào phút chốc vỡ tan?!
Yêu người...vô vọng... trái ngang,
Để lòng khắc khoải mênh mang nỗi buồn.
Sài Gòn mưa...Giáo Đường kỷ niệm...
Bước chân về hồn quyện dư âm.
Chẳng tròn mộng ước trăm năm,
Mưa rơi hay tiếng lệ thầm trong tim !?
Chúa Nhật buồn lối nhỏ riêng em.
Giáo Đường in dấu chân quen,
Lặng nghe nỗi nhớ không tên vọng tìm
Mưa đầu mùa cho tim giá lạnh?!
Người bây giờ vạn dặm cách xa.
Ân tình cứ ngỡ hôm qua...
Giữa dòng ngược lối... duyên ta vướng sầu.
Chiều riêng bóng về đâu...đơn độc
Hạnh phúc nào phút chốc vỡ tan?!
Yêu người...vô vọng... trái ngang,
Để lòng khắc khoải mênh mang nỗi buồn.
Sài Gòn mưa...Giáo Đường kỷ niệm...
Bước chân về hồn quyện dư âm.
Chẳng tròn mộng ước trăm năm,
Mưa rơi hay tiếng lệ thầm trong tim !?
Những dòng thơ buồn trong mưa Hạ (ảnh: internet) |
#02. (⇧)
MƯA MÙA HẠ - Thơ: Ngọc Liên
Mưa mùa Hạ ai tìm ai kiếm
Giữa phố chiều nghe tiếng thở than
Tình mình thôi đã dở dang
Để cho giọt nhớ dâng tràn khoé mi .
Lần hẹn cuối người đi biền biệt
Đã mấy mùa chim én về qua
Tình ơi sao mãi cách xa
Mưa chi cho lệ ướt nhoà mắt em.
Chiều nay chợt nghe niềm nhung nhớ
Kỷ niệm buồn oà vỡ trong mưa
Hỏi người giờ đã quên chưa
Riêng em vẫn đợi mấy mùa chẳng nguôi.
Xin trả lại khung trời hoa bướm
Lối mộng giờ rẽ hướng còn đâu
Mưa chi cho dạ thêm sầu
Ân tình thôi cũng nhạt màu thời gian.
Giữa phố chiều nghe tiếng thở than
Tình mình thôi đã dở dang
Để cho giọt nhớ dâng tràn khoé mi .
Lần hẹn cuối người đi biền biệt
Đã mấy mùa chim én về qua
Tình ơi sao mãi cách xa
Mưa chi cho lệ ướt nhoà mắt em.
Chiều nay chợt nghe niềm nhung nhớ
Kỷ niệm buồn oà vỡ trong mưa
Hỏi người giờ đã quên chưa
Riêng em vẫn đợi mấy mùa chẳng nguôi.
Xin trả lại khung trời hoa bướm
Lối mộng giờ rẽ hướng còn đâu
Mưa chi cho dạ thêm sầu
Ân tình thôi cũng nhạt màu thời gian.
#03. (⇧)
MƯA CHIỀU KỶ NIỆM - Thơ: Trọng Hân Dom
Trả lại em cơn mưa chiều ấy
Buổi đầu hè nắng cháy hồn ta
Chợt đâu từng hạt mưa sa
Để duyên bén gót đôi ta vội vàng
Dưới hiên nhà tay lần tìm đến...
Tựa vào nhau nghe tiếng mưa rơi
Môi nào sưởi ấm bờ môi ?
Để rồi ta đã đi vào đời nhau
Giữa chợ đời muôn màu muôn ngã
Chợt một chiều tình đã xa bay
Bỏ ta ở lại nơi đây
Nghe mưa ướt đẫm tim này lạnh run
Nay mưa về chợt buồn tê tái
Nghe giọt sầu từng trái rụng rơi
Đọng lại trong đáy tim tôi
Hạt mưa kỷ niệm một thời dấu yêu...!
Buổi đầu hè nắng cháy hồn ta
Chợt đâu từng hạt mưa sa
Để duyên bén gót đôi ta vội vàng
Dưới hiên nhà tay lần tìm đến...
Tựa vào nhau nghe tiếng mưa rơi
Môi nào sưởi ấm bờ môi ?
Để rồi ta đã đi vào đời nhau
Giữa chợ đời muôn màu muôn ngã
Chợt một chiều tình đã xa bay
Bỏ ta ở lại nơi đây
Nghe mưa ướt đẫm tim này lạnh run
Nay mưa về chợt buồn tê tái
Nghe giọt sầu từng trái rụng rơi
Đọng lại trong đáy tim tôi
Hạt mưa kỷ niệm một thời dấu yêu...!
Thơ mưa buồn mùa Hạ (ảnh: internet) |
#04. (⇧)
CHIỀU MƯA NHỚ NGƯỜI - Thơ: Cảnh Dương
Chiều chủ nhật cơn mưa ập tới
Phố thưa người ai đợi...chờ ai
Sao ta cứ ngóng trông hoài
Người đi đã hẹn sớm mai tìm về
Trời mưa lạnh tái tê tim giá
Người ra đi cũng đã mấy mùa
Giáo Đường in dấu chân xưa
Sao lòng như thấy người vừa đâu đây
Mưa đầu Hạ lòng đầy nhung nhớ
Những ân tình, duyên nợ chia phôi
Nhìn mưa lòng dạ ngậm ngùi
Mưa rơi từng hạt, buồn vui thấu lòng
Niềm hạnh phúc chờ mong mòn mỏi
Người có nghe tiếng gọi tim mình
Mưa chiều, gác nhỏ lặng thinh
Còn đây sót lại ân tình khi xưa.
Phố thưa người ai đợi...chờ ai
Sao ta cứ ngóng trông hoài
Người đi đã hẹn sớm mai tìm về
Trời mưa lạnh tái tê tim giá
Người ra đi cũng đã mấy mùa
Giáo Đường in dấu chân xưa
Sao lòng như thấy người vừa đâu đây
Mưa đầu Hạ lòng đầy nhung nhớ
Những ân tình, duyên nợ chia phôi
Nhìn mưa lòng dạ ngậm ngùi
Mưa rơi từng hạt, buồn vui thấu lòng
Niềm hạnh phúc chờ mong mòn mỏi
Người có nghe tiếng gọi tim mình
Mưa chiều, gác nhỏ lặng thinh
Còn đây sót lại ân tình khi xưa.
#05. (⇧)
MƯA LY BIỆT - Thơ: Lê Đình Vân
Sầu ly biệt tình thơ phiêu lãng
Khoảng trời hồng lênh láng yêu đương
Xuân đi nhạt gió ngàn phương
Hạ về nhức buốt tình trường thoáng phai
Em yêu hỡi tương lai còn đó
Tháng năm dài em có chờ mong
Đời người lữ khách long đong
Trắng đêm mắt lệ héo hon trong lòng
Mưa chiều về..đồi non buồn rũ
Lá thu vàng mùa cũ ươm mơ
Cố nhân sao mãi hững hờ
Mờ tan ảo ảnh ơ thờ đớn đau !...
Thời gian đã qua mau tóc xám
Phận bạc màu ảm đạm xuân tàn
Mưa hè tình trót đa mang
Còn chi đâu nữa muộn màng thanh xuân.
Khoảng trời hồng lênh láng yêu đương
Xuân đi nhạt gió ngàn phương
Hạ về nhức buốt tình trường thoáng phai
Em yêu hỡi tương lai còn đó
Tháng năm dài em có chờ mong
Đời người lữ khách long đong
Trắng đêm mắt lệ héo hon trong lòng
Mưa chiều về..đồi non buồn rũ
Lá thu vàng mùa cũ ươm mơ
Cố nhân sao mãi hững hờ
Mờ tan ảo ảnh ơ thờ đớn đau !...
Thời gian đã qua mau tóc xám
Phận bạc màu ảm đạm xuân tàn
Mưa hè tình trót đa mang
Còn chi đâu nữa muộn màng thanh xuân.
thơ mưa buồn mùa hạ (ảnh: internet) |
#06. (⇧)
MƯA NỮA ĐÊM - Thơ: Anh Lê
Mưa nữa đêm em nằm thao thức
Lòng riêng mang uẩn khúc u buồn
Ngoài hiên gió thoảng mù sương
Vẳng nghe tiếng dế đêm trường nỉ non
Hoa lá cũng mỏi mòn trông ngóng
Cơn mưa đầu Hạ mỏng chưa loang
Anh về ngỡ đã sang trang
Ai hay giông tố phũ phàng đời em
Sầu mê khúc đêm đêm băng giá …
Tiễn Đông đi lan tỏa Xuân về .
Tình ta quá đỗi nhiêu khê
Em đâu nghĩ đến não nề ngày sau
Anh nửa vòng bán cầu .. xoay mãi
Mà thời gian hết tái lại hồi
Cho em giông gió nửa vời
Bao năm lệ vẫn bồi hồi trang thơ.
Lòng riêng mang uẩn khúc u buồn
Ngoài hiên gió thoảng mù sương
Vẳng nghe tiếng dế đêm trường nỉ non
Hoa lá cũng mỏi mòn trông ngóng
Cơn mưa đầu Hạ mỏng chưa loang
Anh về ngỡ đã sang trang
Ai hay giông tố phũ phàng đời em
Sầu mê khúc đêm đêm băng giá …
Tiễn Đông đi lan tỏa Xuân về .
Tình ta quá đỗi nhiêu khê
Em đâu nghĩ đến não nề ngày sau
Anh nửa vòng bán cầu .. xoay mãi
Mà thời gian hết tái lại hồi
Cho em giông gió nửa vời
Bao năm lệ vẫn bồi hồi trang thơ.
#07. (⇧)
MƯA BUỒN - Thơ: Hoàng Hôn Tím
Đêm mưa rơi tâm hồn buốt lạnh,
Tái tê buồn nghe chạnh lòng đau.
Không gian đặc quánh nổi sầu,
Gieo niềm khắc khoải thẳm sâu tận cùng.
Tiếng mưa rơi lạnh lùng ai oán,
Nghe như lời ta thán trong tim.
Chớp nguồn xé rách màn đêm,
Vọng vang gió rít lòng thêm não nề.
Mưa tháng năm tràn về muôn lối,
Ngỡ tiếng lòng đang nổi phong ba
Muộn màng đếm dấu chân qua...
Tim đang réo gọi tình xa chốn nào.
Giọt mưa rơi quất vào nổi nhớ,
Câu thơ tình vụn vỡ chênh chông
Ai gieo ngang trái chất chồng,
Giọt mưa hay nước mắt nồng quặn đau?!
Tái tê buồn nghe chạnh lòng đau.
Không gian đặc quánh nổi sầu,
Gieo niềm khắc khoải thẳm sâu tận cùng.
Tiếng mưa rơi lạnh lùng ai oán,
Nghe như lời ta thán trong tim.
Chớp nguồn xé rách màn đêm,
Vọng vang gió rít lòng thêm não nề.
Mưa tháng năm tràn về muôn lối,
Ngỡ tiếng lòng đang nổi phong ba
Muộn màng đếm dấu chân qua...
Tim đang réo gọi tình xa chốn nào.
Giọt mưa rơi quất vào nổi nhớ,
Câu thơ tình vụn vỡ chênh chông
Ai gieo ngang trái chất chồng,
Giọt mưa hay nước mắt nồng quặn đau?!
#08. (⇧)
MƯA NHỚ - Thơ: Anh Phương
Đêm mưa buồn tìm nhau lạc lối
Đường em về bóng tối vây quanh
Hạ sầu chạnh nhớ tình anh
Thấm cơn mưa lạnh em đành lẽ loi .
Đèn phố thị chiếu soi mờ nhạt
Mưa đầu mùa nặng hạt còn rơi
Em đang lặng lẽ bên đời
Đường đêm giá lạnh người ơi thấu cùng .
Ngàn nổi nhớ muôn trùng xa vắng
Mưa dẫu làm dịu nắng hạ oi
Nhưng lòng em chợt lẽ loi
Buồn trong tất dạ đơn côi lạnh lùng .
Mưa qua phố ai cùng dìu bước
Người yêu ơi ao ước đêm này
Tay anh ôm nhẹ vai gầy
Cho lòng ấm lại đong đầy tình ta..
Đường em về bóng tối vây quanh
Hạ sầu chạnh nhớ tình anh
Thấm cơn mưa lạnh em đành lẽ loi .
Đèn phố thị chiếu soi mờ nhạt
Mưa đầu mùa nặng hạt còn rơi
Em đang lặng lẽ bên đời
Đường đêm giá lạnh người ơi thấu cùng .
Ngàn nổi nhớ muôn trùng xa vắng
Mưa dẫu làm dịu nắng hạ oi
Nhưng lòng em chợt lẽ loi
Buồn trong tất dạ đơn côi lạnh lùng .
Mưa qua phố ai cùng dìu bước
Người yêu ơi ao ước đêm này
Tay anh ôm nhẹ vai gầy
Cho lòng ấm lại đong đầy tình ta..
Mưa mùa hạ nghe sầu giăng mắc.. |
#09. (⇧)
MƯA - Thơ: Ngọc Liên
Mưa mùa hạ nhạt nhoà yêu dấu
Người phương xa có thấu nỗi niềm
Em giờ ôm ấp tình riêng
Nghe từng giọt nhớ triền miên vọng về.
Mưa tí tách não nề trên phố
Như thầm thì nói nhỏ cùng ai
Tình kia xa khuất dặm dài
Mơ chi để lệ u hoài xót xa .
Anh vẫn nhớ hay là quên mất
Lối thu xưa chất ngất men tình
Một chiều khi gió lặng thinh
Ta cùng dệt mộng lung linh sắc màu .
Mưa mùa hạ nghe sầu giăng mắc
Lỡ duyên rồi biết trách ai đây
Tình ơi sao mãi đoạ đày
Gieo chi thương nhớ hao gầy tháng năm.
Người phương xa có thấu nỗi niềm
Em giờ ôm ấp tình riêng
Nghe từng giọt nhớ triền miên vọng về.
Mưa tí tách não nề trên phố
Như thầm thì nói nhỏ cùng ai
Tình kia xa khuất dặm dài
Mơ chi để lệ u hoài xót xa .
Anh vẫn nhớ hay là quên mất
Lối thu xưa chất ngất men tình
Một chiều khi gió lặng thinh
Ta cùng dệt mộng lung linh sắc màu .
Mưa mùa hạ nghe sầu giăng mắc
Lỡ duyên rồi biết trách ai đây
Tình ơi sao mãi đoạ đày
Gieo chi thương nhớ hao gầy tháng năm.
Mời bạn xem thêm những bài thơ Mưa Mùa Hạ và tình yêu đôi lứa mới hơn mà chúng tôi mới cập nhật nhé!..
#10. (⇧)
MƯA CHIỀU MÙA HẠ - Thơ: Diệp Ly
Từng giọt sầu rơi rơi chiều mùa hạ
Gõ vào lòng buốt giá một niềm đau
Mưa giăng giăng trên nỗi nhớ nghẹn ngào
Mây đang khóc hay trời cao đổ lệ.
Trong sương khói bóng hình ai đọng lại
Một mối tình làm khờ dại tháng năm
Giữa màn mưa có nỗi nhớ âm thầm
Có nuối tiếc lặng câm từng nhịp thở.
Ai chờ ai trong từng chiều mưa đổ
Phố lạnh lùng bước nhỏ lạc đường mơ
Mây buồn tênh gió thỏ thẻ đợi chờ
Đêm nhòa nhạt bởi sao mờ trăng lặng
Chiều mưa hạ nghe tâm tư trĩu nặng
Ký ức buồn trầm mặc với thời gian
Hồn đi hoang trong sương khói mơ màng
Từng giọt nhớ vội vàng rơi lặng lẽ.
Gõ vào lòng buốt giá một niềm đau
Mưa giăng giăng trên nỗi nhớ nghẹn ngào
Mây đang khóc hay trời cao đổ lệ.
Trong sương khói bóng hình ai đọng lại
Một mối tình làm khờ dại tháng năm
Giữa màn mưa có nỗi nhớ âm thầm
Có nuối tiếc lặng câm từng nhịp thở.
Ai chờ ai trong từng chiều mưa đổ
Phố lạnh lùng bước nhỏ lạc đường mơ
Mây buồn tênh gió thỏ thẻ đợi chờ
Đêm nhòa nhạt bởi sao mờ trăng lặng
Chiều mưa hạ nghe tâm tư trĩu nặng
Ký ức buồn trầm mặc với thời gian
Hồn đi hoang trong sương khói mơ màng
Từng giọt nhớ vội vàng rơi lặng lẽ.
thơ tình mưa mùa hạ (ảnh: internet) |
#11. (⇧)
MƯA LÒNG - Thơ: Nguyễn Minh Ngọc
Kìa mây ơi! Đã nói gì với gió
Để nơi này mưa vần vũ mãi thôi
Hay tại ve...đã gảy nốt chơi vơi
Bởi áo trắng...sắp sửa rời trường đó.
Kìa mây ơi! Hãy bay về chốn cũ
Bồng bềnh trôi cho lối nhỏ hết mưa
Ve lại ngân một khúc nhạc giao mùa
Cho ai ghép...mấy vần thơ kẻo muộn.
Kìa mây ơi! Đã lâu rồi ta muốn
Áng mây hồng sẽ nhuộm nắng hạ phai
Để ta người...tay nắm chặt bàn tay
Ôn kỷ niệm...của những ngày xưa ấy.
Kìa mây ơi! Bay trên trời có thấy
Người năm nao còn ở đấy nữa không?
Hay là người đã bỏ bến sang sông
Chẳng đợi ta nên mưa lòng như thế...!!!
Để nơi này mưa vần vũ mãi thôi
Hay tại ve...đã gảy nốt chơi vơi
Bởi áo trắng...sắp sửa rời trường đó.
Kìa mây ơi! Hãy bay về chốn cũ
Bồng bềnh trôi cho lối nhỏ hết mưa
Ve lại ngân một khúc nhạc giao mùa
Cho ai ghép...mấy vần thơ kẻo muộn.
Kìa mây ơi! Đã lâu rồi ta muốn
Áng mây hồng sẽ nhuộm nắng hạ phai
Để ta người...tay nắm chặt bàn tay
Ôn kỷ niệm...của những ngày xưa ấy.
Kìa mây ơi! Bay trên trời có thấy
Người năm nao còn ở đấy nữa không?
Hay là người đã bỏ bến sang sông
Chẳng đợi ta nên mưa lòng như thế...!!!
#12. (⇧)
CƠN MƯA CUỐI HẠ - Thơ: Nguyễn Hưng
Có những ngày buồn len qua nhịp thở
Lạc vào hồn nỗi nhớ thật nôn nao
Bao kỷ niệm bỗng tựa giấc chiêm bao
Màu phượng thắm ngày nào chợt vương lối.
Nhớ thuở nào mắt nhìn nhau bối rối
Mượn mưa rơi để vội nắm tay nhau
Ngỡ tình yêu cứ thế chẳng phai màu
Đâu có ngờ... ngày sau hai lối rẽ.
Hạ đã tàn trên bước chân thật khẽ
Tiếng lá rơi rất nhẹ thoảng qua đời
Cuộc ái tình gió cuốn đã mù khơi
Giận ai đây bởi trời cho chỉ thế ?
Rồi ngày mai... ừ cũng đành thôi kệ
Các nẻo đường hoang phế cũng vậy thôi
Bởi giọt ngâu còn ướt đẫm trên môi
Và thu về ngập trời ngàn xác lá.
Rồi dĩ vãng sẽ trở thành xa lạ
Dòng tháng năm hạ cũ cũng phai mờ
Có chăng còn chỉ là áng tình thơ
Giữa một thoáng thẫn thờ về xa ngái.
Nhưng hôm nay nỗi sầu chợt tê tái
Gắng để quên biết phải làm sao đây ?
Lại cơn mưa với nỗi nhớ vơi đầy
Giọt da diết... thêm cày sâu ký ức.
Lạc vào hồn nỗi nhớ thật nôn nao
Bao kỷ niệm bỗng tựa giấc chiêm bao
Màu phượng thắm ngày nào chợt vương lối.
Nhớ thuở nào mắt nhìn nhau bối rối
Mượn mưa rơi để vội nắm tay nhau
Ngỡ tình yêu cứ thế chẳng phai màu
Đâu có ngờ... ngày sau hai lối rẽ.
Hạ đã tàn trên bước chân thật khẽ
Tiếng lá rơi rất nhẹ thoảng qua đời
Cuộc ái tình gió cuốn đã mù khơi
Giận ai đây bởi trời cho chỉ thế ?
Rồi ngày mai... ừ cũng đành thôi kệ
Các nẻo đường hoang phế cũng vậy thôi
Bởi giọt ngâu còn ướt đẫm trên môi
Và thu về ngập trời ngàn xác lá.
Rồi dĩ vãng sẽ trở thành xa lạ
Dòng tháng năm hạ cũ cũng phai mờ
Có chăng còn chỉ là áng tình thơ
Giữa một thoáng thẫn thờ về xa ngái.
Nhưng hôm nay nỗi sầu chợt tê tái
Gắng để quên biết phải làm sao đây ?
Lại cơn mưa với nỗi nhớ vơi đầy
Giọt da diết... thêm cày sâu ký ức.
Tiếng mưa rơi trong lòng nghe như xối.. |
#13. (⇧)
CON ĐƯỜNG MƯA - Thơ: Nguyễn Hưng
Vẫn một mình lặng lẽ con đường mưa
Bao kỷ niệm ngày xưa như vừa mới
Bỗng ùa về trong lòng anh rời rợi
Níu bàn chân chờ đợi một bóng ai.
Gió mang về dìu dịu thoáng hương nhài
Mưa tháng năm dặm dài trong nỗi nhớ
Con phố quen rực màu hoa phượng nở
Dấu yêu xưa như ngỡ vẫn quanh đây.
Cây bàng già quán cũ bỗng như ngây
Dường nhận ra tiếng giầy một thuở ấy
Có một thời cứ chiều chiều như vậy
Đã quen rồi thấy bóng bước chung đôi
Giọt mưa hạ chẳng dịu cái nóng oi
Rát bờ môi mặn mòi thêm cơn khát
Mưa cứ rơi khiến cõi lòng tan nát ?
Nhói nỗi sầu đau rát trái tim anh.
Chuyện tình xưa ôi quá đỗi mong manh
Chiếc lá non trên cành sao vội rớt
Một ngày hè cơn mưa về bất chợt
Bứt xuống chiều không ngớt những giọt ngâu.
Cảnh vẫn đây nhưng người cũ nơi đâu ?
Cánh bằng lăng chân cầu rơi ngập lối
Tiếng mưa rơi trong lòng nghe như xối
Giục anh về hối hả kỷ niệm xưa
Ôi nhớ quá thuở chúng mình đón đưa
Anh chợt ước.. giá chưa từng xa cách.
Bao kỷ niệm ngày xưa như vừa mới
Bỗng ùa về trong lòng anh rời rợi
Níu bàn chân chờ đợi một bóng ai.
Gió mang về dìu dịu thoáng hương nhài
Mưa tháng năm dặm dài trong nỗi nhớ
Con phố quen rực màu hoa phượng nở
Dấu yêu xưa như ngỡ vẫn quanh đây.
Cây bàng già quán cũ bỗng như ngây
Dường nhận ra tiếng giầy một thuở ấy
Có một thời cứ chiều chiều như vậy
Đã quen rồi thấy bóng bước chung đôi
Giọt mưa hạ chẳng dịu cái nóng oi
Rát bờ môi mặn mòi thêm cơn khát
Mưa cứ rơi khiến cõi lòng tan nát ?
Nhói nỗi sầu đau rát trái tim anh.
Chuyện tình xưa ôi quá đỗi mong manh
Chiếc lá non trên cành sao vội rớt
Một ngày hè cơn mưa về bất chợt
Bứt xuống chiều không ngớt những giọt ngâu.
Cảnh vẫn đây nhưng người cũ nơi đâu ?
Cánh bằng lăng chân cầu rơi ngập lối
Tiếng mưa rơi trong lòng nghe như xối
Giục anh về hối hả kỷ niệm xưa
Ôi nhớ quá thuở chúng mình đón đưa
Anh chợt ước.. giá chưa từng xa cách.
#14. (⇧)
TIẾNG MƯA - Thơ: Nguyên Hạnh
Anh có nghe tiếng mưa chiều đầu hạ
Nhạt nắng vàng trong nỗi nhớ hư hao
Anh yêu em như mộng ước thuở nào
Nay trở lại như tìm vào chốn cũ ?
Có một điều mà em luôn tự nhủ
Không được buồn khi mình lỡ xa nhau
Đôi mắt kia không vương những giọt sầu
Và trái tim sẽ không thôi thổn thức .
Nghĩ vậy thôi nhưng nhói đau lồng ngực
Nước mắt hòa tan chảy hạt mưa rơi
Anh biết không tình đã lỡ mất rồi
Nhịp cầu duyên thiên thu mong sẽ tới ?
Mưa qua đi bình minh lên hứng khởi
Hết giọt buồn nước mắt chảy vào tim
Anh nơi đâu ánh mắt em muốn tìm
Chờ anh về hoàng hôn buông màu tím?
Nhạt nắng vàng trong nỗi nhớ hư hao
Anh yêu em như mộng ước thuở nào
Nay trở lại như tìm vào chốn cũ ?
Có một điều mà em luôn tự nhủ
Không được buồn khi mình lỡ xa nhau
Đôi mắt kia không vương những giọt sầu
Và trái tim sẽ không thôi thổn thức .
Nghĩ vậy thôi nhưng nhói đau lồng ngực
Nước mắt hòa tan chảy hạt mưa rơi
Anh biết không tình đã lỡ mất rồi
Nhịp cầu duyên thiên thu mong sẽ tới ?
Mưa qua đi bình minh lên hứng khởi
Hết giọt buồn nước mắt chảy vào tim
Anh nơi đâu ánh mắt em muốn tìm
Chờ anh về hoàng hôn buông màu tím?
Mưa cuối Hạ nhớ thời yêu cháy bỏng (ảnh: internet) |
#15. (⇧)
MƯA CHIỀU HẠ - Thơ: Bằng Lăng Tím
Cơn mưa Hạ cuối chiều vương sợi nhớ
Phải chi mùa còn nặng nợ duyên nhau
Xám vầng mây lơ lửng phía trên đầu
Này gió hỡi gửi câu chờ nơi ấy
Bên ô cửa chiếc lá vừa thức dậy
Sau màn mưa có thấy chỉ ta buồn
Mi khép hờ lắng đọng giọt sầu tuôn
Se lọn gió nhẹ luồn qua nhành liễu
Tình em đó khi nào anh mới hiểu
Chút hờn ghen nũng nịu lúc xa người
Dạ âm thầm giấu giếm giọt sầu khơi
Mưa cuối Hạ nhớ thời yêu cháy bỏng
Đợi anh nhé thắp lửa hồng ấm nóng
Sau màn mưa chỉ đọng lại ngot ngào
Môi lại kề nụ hôn ngọt ta trao
Say giấc mộng đêm màu hồng hạnh phúc.
Phải chi mùa còn nặng nợ duyên nhau
Xám vầng mây lơ lửng phía trên đầu
Này gió hỡi gửi câu chờ nơi ấy
Bên ô cửa chiếc lá vừa thức dậy
Sau màn mưa có thấy chỉ ta buồn
Mi khép hờ lắng đọng giọt sầu tuôn
Se lọn gió nhẹ luồn qua nhành liễu
Tình em đó khi nào anh mới hiểu
Chút hờn ghen nũng nịu lúc xa người
Dạ âm thầm giấu giếm giọt sầu khơi
Mưa cuối Hạ nhớ thời yêu cháy bỏng
Đợi anh nhé thắp lửa hồng ấm nóng
Sau màn mưa chỉ đọng lại ngot ngào
Môi lại kề nụ hôn ngọt ta trao
Say giấc mộng đêm màu hồng hạnh phúc.
CHÙM THƠ MƯA MÙA HẠ SƯU TẦM TỪ CƯ DÂN MẠNG
CƠN MƯA HẠ(đang còn cập nhật..)
Thơ: Én Trắng
Cơn mưa chiều cuốn hạ đi mau
Cuốn thêm màu nhớ thuở không nhau
Nơi đây thềm củ phai màu nắng
Mưa tím mây trời mưa khóc ngâu
Chiều nay không còn cơn nắng hạ
Không còn bến đổ chờ nhau qua
Xa rồi phượng đỏ mùa năm ấy
Những giỏ xe đạp chở đầy hoa
Thương từng con nắng thuở kiêu sa
Xưa em hong tóc bên thềm nhà
Anh thường ghé qua dừng ngang cửa
Trộm nhìn em hong áo lụa là
Thôi thì mưa cứ mưa đi
Đừng trôi mộng ước của xuân thì
Đừng phai phôi một màu hoa nắng
Phượng màu đỏ thắm, thắm tim si.
CƠN MƯA CHIỀU
Thơ: Đức Hải
Ngày lại ngày phượng đỏ nói điều gì
để tiếng ve thầm thì theo chân bước
Nỗi nhớ nào tím khung trời mơ ước
Chưa gặp nhau sao thắt buộc vô hình.
Ừ cũng phải hồng tơ quấn chữ tình
Khi cuộc đời cho yêu thương chân thật
Có phải chăng bởi duyên trời đã thắt
Tặng khăn hồng tay nào nắm chặt trao.
Cơn mưa chiều phủ đường phố cồn cào
Vừa đầy nắng đã rì rào hạt nước
Cho hoang hoải vọng về tiếng chân bước
Ánh đèn đường le lói trước nhà ai.
Căn nhà nhỏ tiếng con trẻ thở dài
Chờ bữa tối sum vầy mùi cơm chín
Như mọi ngày hàng xóm đã bịn rịn
Mâm cơm nào chan tím một gia đình.
Nếu nắng vàng gắn kết những dáng hình
Thì ai đã thả linh miền bỏ ngỏ
Để mùa hạ cứ đi về lối ngõ
Có căn nhà nho nhỏ của người thương.
MƯA VÔ TÌNH...!
Cơn mưa muộn sao vô tình đến vậy
Mưa nhạt nhòa để khóe mắt em cay
Mưa biết ta ngồi lặng lẽ nơi đây
Sao mưa vẫn dầm dề tuôn tuôn mãi...!
Mưa vô tình để lòng em khắc khoải
Mãi ngóng trông một bóng dáng hình ai
Hạ cuối mùa bằng lăng đã dần phai
Thu gần đến mà lòng còn ray rứt...!
Cơn mưa muộn cứ tuôn hoài không dứt
Cuốn trôi đi bao hoài niệm xa xôi
Hãy ngừng đi đừng rơi nữa mưa ơi
Để lối về em không còn cô lẻ...!
Chiều nay mưa góc phố buồn vắng vẻ
Có một người ngồi lặng lẽ chơi vơi
Ngước xa xa nhìn về phía cuối trời
Mong mưa tạnh người về cùng chung bước...!
BÂY GIỜ THÁNG MẤY RỒI EM?
Thơ: Dương Tuấn
Bây giờ tháng mấy rồi em ?
Mà mưa thủ thỉ bên thềm rưng rưng
Ve kêu râm rả cuối rừng
Trời đang xanh ngắt bỗng dưng cũng sầu.
Bằng lăng xưa biết gì đâu
Chợt nay tim tím một màu nhớ nhung
Lá bàng lác đác mông lung
Phượng ôm sắc đỏ một vùng luyến thương.
Vạn ngàn lời ngỏ yêu đương
Anh chưa kịp nói buồn vương mắt chờ
Tình vừa chớm, đẹp như mơ
Cơn mưa mùa Hạ hững hờ bước qua.
Mười năm gọi bạn với ta
Hai năm vụng dại thiết tha tình đầu
Phút này còn được bao lâu ?
Em rưng rức khóc, tựa đầu vào anh.
Nụ hôn e ấp ngọt lành
Của ngày ly biệt phải đành quên sao?
Dang tay ôm dáng em vào
Để mai kỉ niệm ngày nao..xa rồi.
Ve ngừng râm rả đi thôi
Mưa ơi! Sao nỡ cuốn trôi cuộc tình
Sắc hoa màu nhớ rung rinh
Đường đời vạn nẻo duyên mình về đâu?
CƠN MƯA MÙA HẠ
Thơ: Mạc Phương
Em lạc lối giữa cơn mưa mùa hạ.
Ngõ em về tơi tả những hờn ghen.
Tình facebook như canh bạc đỏ đen.
Yêu rất thật ... cũng say men thương nhớ.
Cơn mưa chiều rơi hoài như mắc nợ.
Mãi chưa thôi chẳng sợ trái tim buồn.
Có lẽ là những giọt nước mắt tuôn.
Tiễn người đi giữa muôn trùng thác đổ.
Mưa cứ rơi ướt nhòe trong trang sổ.
Câu thơ sầu vụn vỡ nét thời gian.
Dẫu không còn những năm tháng sẻ san.
Nhưng em sẽ luôn lạc quan anh ạ.
Ngõ tin yêu cũng vô cùng nghiệt ngã.
Thương rất nhiều mà vẫn phải chia xa.
Em nâng niu những giây phút mặn mà.
Ôi da diết... nhớ tình ta nồng ấm.
Khói lam chiều trên lũy tre lấm tấm.
Mắc mớ chi gió ẩm phủ hiên nhà.
Vài chiếc lá tiếc nuối cánh rừng xa.
Trên lối cũ ngân nga nghe gió hú.
Anh mang đến quãng thời gian vừa đủ.
Nói lời yêu đã ấp ủ bao ngày.
Cho em thấy những cảm giác ngất ngây.
Nhưng thương em... nên từ đây giã biệt.
Cảm ơn anh ... đã nói lời tha thiết.
Góc chân trời ôm riết bóng hình em.
Mỗi tấm ghép ... là tâm huyết đêm đêm.
Dành tặng em... mãi êm đềm anh nhỉ.
TÌNH MONG MANH
Thơ: Nguyễn Ngọc Thủy Hằng
Chiều một mình em đi dưới cơn mưa
Bao kí ức của ngày xưa yêu dấu
Hai ta giờ thuyền không neo bến đậu
Mùa hạ về ai trút nỗi niềm riêng
Kỷ niệm xa rồi sao mãi không quên
Dẫu đêm buồn không gọi tên nhau nữa
Nhưng tâm tư còn yêu thương chan chứa
Gom vào lòng gởi một nửa nơi xa !
Mùa hạ về có nhớ chuyện đôi ta
Mình cùng nhau vượt qua bao thử thách
Có nhiều đêm chạnh lòng em oán trách
Sao duyên mình mùa hạ lại phôi pha
Tháng sáu chiều nhìn cánh phượng xót xa
Cố nén buồn dù là trong suy nghĩ
Hãy quên em..để đêm về không mộng mị
Một chuyện tình người tri kỷ anh yêu...
Nhưng..đêm lại về trong giấc mộng cô liêu
Em chợt thấy những chiều ta chung lối
Quán cafe và bản nhạc quen buổi tối
Tiếc nuối gì..giờ cũng trả lại thời gian !!
Chúc buổi chiều vui khỏe mạnh sống trăm năm ...
Kỷ niệm nào còn đó vẹn nguyên.
Xin mưa rủ sạch muộn phiền,
Cho bền đẹp mối tơ duyên bên người.
Ngày xưa hai đứa trú vào ngóng mưa
Bây giờ em ở nơi nao
Mỗi lần mưa đổ nhớ em vô ngàn
Mưa ơi ! Mưa hãy ngưng rơi
Để lòng tôi phải vì mưa nhớ nàng.
Cơn mưa chiều ai oán xót xa.
Nhắc chi những chuyện đã qua,
Thì thôi anh nhé, đã là dư âm...
Bởi không duyên nên lở tình đầu
Gặp nhau chi để thêm sầu
Trăm năm một chữ bễ dâu hận lòng
Bao chất chứa tình nồng say đắm
Nơi xa nào còn lắm hoài mong
Chờ ai mòn mỏi trong lòng
Sương khuya rơi rớt mênh mông tình buồn
Bao yêu thương tình hồng thủa trước
Kỷ niệm xưa anh ước trông mong
Nay mưa thấm ướt cõi lòng
Cho duyên thơ ấm đậm nồng trăm năm...
Sầu mộng vỡ xa xăm viễn xứ
Cho anh xin về thưở ngày xưa
Bên nhau lần ấy chiều mưa
Ân tình xưa cũ vẫn chưa phai nhòa.
Như nhắc thầm những chuyện ngày qua.
Đường nào dẫn lối em qua,
Duyên tình một thuở đã xa nghìn trùng.
Một lúc thôi,vội vã ngưng luôn.
Mà sao lòng dạ vẫn buồn,
Xa nhau còn nhớ,lệ tuôn ngẹn ngào.
hỏi thế gian,làm sao như vậy,
Ở gần nhau,mới thấy đậm đà.
Mỗi lần công tác ở xa.
Thương Em một nỗi,ở nhà ngóng trông.
Nhớ ngày xưa, tơ hồng giăng lối,
Đến bây giờ,đã vội chia ly.
Bất bình chẳng có điều chi,
Mà sao Anh lại,ra đi vội vàng.
Hay bên ấy ,giàu sang phú quý,
Để lòng Anh,suy nghĩ giản đơn.
Vật chất,xinh đẹp trớn mơn,
Cho lòng giã dối,căng đờn đứt dây.
Tình phụ bạc,giờ đây đã rõ,
Sống thật lòng ,mới có tương lai.
Xây dựng hạnh phúc lâu dài,
Suy nghĩ chín chắn,đừng Ai sai lầm....
Mưa lắc rắc mưa ngâu thấm áo
Ngấm qua lần vải mỏng ngấm sâu
Ngấm tận vào trái tim sầu
Sao ta vương bụi mưa ngâu tình nhàu
Để giọt buồn thấm nhẹ bờ mi
Hỏi ai sao nở lại quay đi
Tim côi nhỏ quắt quay nỗi nhớ.
Chủ nhật buồn đi sem lễ một mình
Anh ở đâu ? Có hiểu thấu tâm tình
Để em đứng bơ vơ trên đường vắng .
Trời khuất bóng chuông giáo đường cũng nặng .
Em đứng đây như chết dấc tim mình
Anh đã đi ôm hạnh phúc riêng tìm
Đành cam chịu số phận mình cô nẻ .
Chân mình bước Lê thê trên đường vắng
Nước mắt em rơi ướt thấm vai mềm
kỷ niệm xưa ta chung lối giáo đường
Giờ bóng nẻ nối mòn không ai hết .
Cuộc tình buồn không bao giờ quay lại
Xin ơn trên cho con được bình yên
Để cho con quyên hết những ưu phiền
Đời con nẻ xin dâng tình cho chúa .
AMEN.
Cơn mưa chiều ai oán xót xa.
Nhắc chi những chuyện đã qua,
Thì thôi anh nhé, đã là dư âm...
Cuộc tình này đã biết khó quên.
Tiếng mưa rạn vỡ trong đêm,
Dư âm bao thuở êm đềm không phai.
Vấn vương lòng những chuyện ngày qua.
Yêu nhiều rồi cũng chia xa
Mưa hay nước mắt nhạt nhòa trong đêm?!
căn gác nhỏ âm thầm mưa đổ
nhìn xa xăm cửa sổ giăng mờ
phòng the hưu hắt đợi chờ
đèn khuya một bóng anh giờ nơi đâu
mưa mùa hạ trăng sầu bến đợi
anh đi rồi vời vợi lòng đau
tình thôi đã lỡ nhịp cầu
trách duyên chẳng trọn tình đầu phôi pha
mưa rơi mãi mờ xa kỷ niệm
lỗi niềm riêng sâm chiếm hồn thơ
lạnh lòng mưa đến bao giờ
gieo chi đau đớn hững hờ duyên em
thấm từng tiếng mưa đêm hoang vắng
lối quen xưa cố gắng tìm nhau
sương khuya phủ trắng mái đầu
hạ qua thu tới đông sau mưa buồn !
Đêm mưa buồn tựa cửa trông ai?!
Cô đơn trong mối u hoài,
Nghe bao nỗi nhớ lạc loài tim yêu...
Thắm thoát đã bao năm thương nhớ
Ta bên nhau những ngỡ mặn nồng
Đêm nay mưa gió bên song
Tình nhân cũng chẳng …bạn lòng cũng không
Anh gọi em má hồng tri kỷ
Đêm năm canh thủ thỉ cận kề
Chiều nay mưa gió tràn về
Liệu hồn em có bộn bề mưa giăng?
Duyên đã lỡ dùng dằng số kiếp
Người sang sông đã tiếp nối bờ
Đời mình ruột rối dường tơ
Tạ từ duyên phận …hững hờ mây bay
Đường tình trót thương vay kiếp trước
Nợ ái ân vô phước phải mang
Em giờ lụa gấm cao sang
Riêng anh nhận lấy bẻ bàng trong mưa.
Nơi chốn cũ em tôi có đợi
Dẫu bến tình diệu vợi xa xôi
Đêm tàn một ánh trăng soi
Còn nơi chốn cũ mưa rơi khuất chìm
Anh giờ như cánh chim trôi nổi
Gió mưa đời vẫn chẳng đổi thay
Đêm tàn một bóng lắt lay
Tủi vì xác mượn, nơi đây mộng tàn
Mưa xa khuất đêm sang gió lộng
Khắc khoải lòng, khuấy động tâm tư
Biết còn thắm đượm tình thơ?
Hay chiều nhạt ảnh, trăng mơ khuất đồi…
Tình yêu hỡi! Chuỗi đời đăng đẳng
Chốn quê nhà dẫu nắng hay mưa
Hỏi giờ người có quên chưa
Nơi đây anh vẫn trông mưa nhớ về...
Nỗi niềm riêng trăn trở vì đâu…
Duyên tan vỡ giấc mơ đầu
Lòng người ai biết nông sâu mà dò..
Đêm buồn tí tách mưa rơi
Mưa giăng giăng mãi để tôi thêm buồn
Mưa rơi buốt lạnh tâm hồn
Để cho nỗi nhớ bồn chồn lòng ai.
Mưa làm nỗi nhớ nguôi ngoai
Làm cho ta cứ nhớ hoài mưa ơi.
Mưa dầm dề mãi không thôi
Mưa làm buốt lạnh tim tôi ....đêm buồn.
Tiếng mưa xé không gian vụn vỡ
Người trong rèm nức nở con tim
Người đi phương mới mải tìm
Cho người ở lại nỗi niềm thương đau
Chiều buồn mưa chênh chao nỗi nhớ
Lòng những mong người trở lại đây
Nhớ aj dáng liễu hao gầy
Mưa rơi xé nát tình này mãi xa
Sao người để lời ca dang dở
Nét nhạc buồn nức nở trong mưa
Tím yêu mấy thuở mong chờ
Trong mưa quặn thắt giấc mơ địa đàng
Nhớ chiều nao bên chàng dệt mộng
Để bây giờ giá lạnh hồn ta
Chỉ là một giấc mơ qua
Người như gió thoảng cách xa muôn trùng.
Mưa mùa hạ chiều nay rơi tầm tã
Gió đảo chiều thổi nghiêng ngả hàng cây
Mưa qua hiên chút mỗi lúc một dầy
Chẳng biết nữa khi nào đây mới tạnh
Mưa ào ạt khơi nỗi niềm đặc quánh
Nhớ về người vốn bên cạnh khi xưa
Thường thích ngồi cà phê ngắm trời mưa
Nghe nhạc khúc ru đưa không lời thoại
Cứ lặng lẽ dõi mắt nhìn xa ngái
Cùng hướng về căn gác mái rêu xanh
Như muốn mong không khí ấm trong lành
Gia đình nhỏ em và anh xây đắp
Nhưng phận số ông trời đã sắp đặt
Tạo cơn mưa bất chợt ập lên đầu
Tách chúng mình về hai phía không nhau
Đoạn dang dở mối tình sầu vô kết
Mưa đã ngớt hoàng hôn loang từng vệt
Hỏi mưa lòng liệu có hết vương bay
Hay vẫn hoài thổn thức với lắt lay
Ôm mộng đẹp cho tới ngày đổi kiếp.
Mắt hạ buồn tênh rũ hạt rơi
Mây kia rãi ngọc trút lưng trời
Trên cành rả rích chim ngừng hót
Dưới bến tung tăng cá lội bơi
Gió đến du cây cành ngả liệng
Mưa về sóng nước cuộn đầy vơi
Nơi xa viễn xứ ai còn nhớ
Chợt nắng rồi mưa lại chợt thôi!
Hạ về cùng bóng phượng
Giọt mưa ướt đầu mùa
Khiến lòng người xao xuyến
Ngỡ ngàng cùng giọt mưa
Mưa hay những hạt nhớ
Lặng thầm suốt đêm thâu
Mỗi lúc thêm nặng hạt
Cứ rơi làm ta đau
Mưa khiến mây nhòa nhạt
Để nỗi nhớ phôi phai
Mong chờ đến sớm mai
Ánh bình minh sẽ tới
Mưa rơi rơi mùa hạ
Làm xao xác lá me
Im bặt những tiếng ve
Lòng thắt thêm nỗi nhớ.