Đây là một trong những chùm thơ tình buồn viết về Biển mà iini.net đã chia sẽ!
Thơ tình biển buồn lúc hoàng hôn (ảnh: internet) |
BIỂN MẶN
Thơ: Hoàng Hôn TímKhông gió thổi, biển đâu còn sóng
Anh đi rồi, lẽ bóng riêng em...
Muôn vàn nỗi nhớ đan xen
Trùng dương cách trở lòng thêm ngậm ngùi
Hồn đắm chìm... nguồn vui đã hết
Duyên tình mình đoạn kết dỡ dang
Thuyền giờ tách bến sang ngang
Em ngơ ngác với một trang tình sầu.
Biển mặn như niềm đau đọng lắng
Bờ nối dài đã vắng dấu chân
Dã tràng cõng cát bâng khuâng
Hải âu nghiêng cánh...ngỡ gần hóa xa
Hoàng hôn buông tình ca biển hát
Khoảng lặng nào đắng chát trong tim
Người giờ như thể bóng chim
Mênh mông biển lớn...biết tìm chốn nao?!
TIỄN ĐƯA EM
Thơ: Chương Nguyễn
Cánh buồm nghiêng chênh chao trong gió
Chuyện hôm nào em có nhớ không??
Biển chiều gió lộng mênh mông
Bao nhiêu kỷ niệm cho lòng quặn đau
Bầu trời chiều nhuộm màu xám nhạt
Gió rì rào tiếng hát biển ru
Biết bao kỷ niệm mùa thu
Một chiều xưa đó sương mù giăng ngang
Trong giây phút ngỡ ngàng xa cách
Em đi rồi biết trách ai đây
Duyên tình như thể gió mây
Làm sao gom hết để xây mộng lành??
Đã dỡ dang nên đành từ tạ
Em đi về xứ lạ cùng ai
Cho tôi bao tháng ngày dài
Lòng riêng đau nhói không phai giọt tình.
ĐỜI PHÙ DU
Thơ: Đan Hạ
Biển chiều nay u buồn đến lạ
Thấy cánh buồm nghiêng ngã trong sương
Chạnh lòng nhớ đến người thương
Làm sao soi được bước đường ta đi
Sóng triều dâng bờ mi mọng ước
Bởi chúng mình bạc phước vô duyên
Khóc đời phận gái thuyền quyên
Làm sao anh hỡi nỡ quên tình này
Chúc cho anh được đầy mộng thắm
Bên người tình say đắm ngất ngây
Còn em cô lẽ nơi nầy
Đớn đau mong mỏi tháng ngày tìm quên
Đời phù du ưu phiền gác lại
Bến đợi thuyền vẫn mãi bơ vơ
Biết ai tìm kiếm mong chờ
Triều dâng ánh bạc ngẩn ngơ lòng mình.
TRẢ LẠI ANH
Thơ: Lê Hoài Thương
Chiếc thuyền nan gặp cơn sóng lớn
Tình đôi ta vừa chớm vội tàn
Anh tìm mộng ước cao sang
Để em đơn lẽ dâng tràn nỗi đau
Mộng vỡ rồi vì đâu anh hỡi
Xuân đã về khắp lối gần xa
Lòng em còn mãi phong ba
Ai gieo nỗi nhớ nhạt nhòa đêm thâu
Trả cho anh lệ sầu chất chứa
Trả cho anh lời hứa ân tình
Trả anh ký ức lung linh
Trả anh hết cả bóng hình yêu thương
Biển trời chiều vấn vương khắc khoải
Người đi xa sẽ mãi không về
Sương buồn từng giọt tái tê
Ba sinh hẹn ước phu thê lỡ làng.
Cô gái dạo Biển lúc hoàng hôn (ảnh: internet) |
KHOẢNG TRỐNG
Thơ: Ngọc Sơn Nguyễn
Biển không sóng, biển xanh ngọc bích
Mãi ru hời vết tích nồng say
Hương yêu chắt ngất thêm đầy
Chiều buông nắng nhạt thương vây kín lòng
Hải âu mãi bềnh bồng ngơ ngác
Đời lao đao lắm bạc màu vôi
Mênh mông sương phủ lạnh đời
Trùng khơi đơn chiếc chẳng lơi kiếm tìm
Dã tràng mãi nằm yên không hát
Thùy dương khi không nhạc ..phi lao
Không nơi bến ngự thuyền vào
Nên đời mặn đắng gam màu nhớ thương
Nghìn trùng ai thấu đêm trường
Tâm tư vọng mãi hồng thương nơi nào?
*********
PHẦN CẬP NHẬT: THƠ TÌNH BIỂN LÚC HOÀNG HÔN
(cập nhật thêm cho các bạn yêu thơ có cùng tâm trạng...)
BIỂN NHỚ
Thơ: Hoàng Lan
Em trở về bên biển lúc hoàng hôn
Biển lặng yên như dỗi hờn bờ cát
Chẳng xôn xao sóng vỗ về dào dạt
Khúc ân tình biển hát buổi chiều nao
Biển mênh mông nghe nỗi nhớ dâng trào
Thuở bên nhau ngọt ngào bờ môi thắm
Phút dỗi hờn ghét yêu thôi không giận
Phút xao lòng vô tận lạc niềm yêu
Biển chiều nay sao trống vắng cô liêu
Chỉ mình em chắt chiu từng kỷ niệm
Nhớ đến anh lòng em buồn loang tím
Phương xa nào anh có đếm cùng em?
Một kỷ niệm em không thể nào quên
Anh và em khắc tên trên bờ cát
Đã bao năm biển tràn dâng sóng gạt
Xóa đi rồi bờ cát phẳng không tên.
BIỂN CHIỀU KHÔNG ANH
Thơ: Cỏ Hoang Tình BuồnBiển chiều nay sóng buồn nằm im ắng
Em thẩn thờ đứng lặng góc đường xưa
Ngày mình xa Thu vừa chớm sang mùa
Câu hứa cũng đong đưa buồn theo gió.
Không còn thương hẹn hò đành bỏ ngỏ
Trời mưa Thu chẳng có nắng hanh vàng
Lòng ngậm ngùi tình dang dở trái ngang
Nước mắt cứ dâng tràn...môi mặn đắng.
Buồng tim em mang vết hằn thầm lặng
Đang thắt gào dưới giọt nắng chiều Thu
Trời trong xanh bỗng sương phũ mịt mù
Nên thương cạn...lời ru buồn khao khát.
Cuối hoàng hôn sóng bạc đầu ngơ ngác
Cũng nghẹn ngào đánh dạt đám bèo trôi
Chiều không nhau...lòng quá đổi bồi hồi
Ôi thương lúc chung đôi cùng nhau bước.
BIỂN NHỚ .!.
Thơ: Võ Sơn Lâm
Anh lại về với phố Biển chiều nay
Hoàng hôn rơi xa chân mây Biển vắng
Những con tàu lướt nhanh trên sóng lặng
Nhớ em nhiều chẳng biết ngỏ cùng ai
Đứng ngắm Biển xa trên bãi cát dài
Đàn Hải Âu vẫn miệt mài tung cánh
Gió Biển êm chiều nay sao lành lạnh
Bỗng thấy chạnh lòng bởi chút cô đơn
Ngày xa em nỗi nhớ cứ dài hơn
Em hãy hiểu đừng giận hờn anh nhé
Biển quê hương là tình yêu của Mẹ.!.
Canh giữ đêm ngày ngăn kẻ xâm lăng
Để mùa thu đẹp những ánh trăng rằm
Soi sáng mãi hằng năm mùa lễ hội
Em yêu ơi thương cuộc đời bộ đội
Suốt đêm trường lặn lội với khơi.. xa .!.
TÌNH ANH TRAO EM
Thơ: Dương Tuấn
Chiều ngồi ngắm ánh hoàng hôn dần tắt
Hồn mơ màng lượm lặt mộng yêu đương
Tiếng sét ái tình.. chỉ thoảng chút hương
Sao rực cháy thiên đường trong nhịp thở.
Có cơn gió chiều nay vừa trăn trở
Sóng thì thầm mang nặng nợ tình duyên
Biển dường như cũng lắm nỗi ưu phiền
Chỉ có trăng.. hồn nhiên khoe dáng ngọc.
Trăng lơi lả để gió ôm mặt khóc
Sóng vờn trăng rồi trằn trọc băn khoăn
Biển vì trăng kết triệu ngọn hoa đăng
Mong cưới được chị Hằng cho thoả khát.
Em có phải chị Hằng nơi hoang lạc
Sao đến đây để xé nát hồn anh
Gửi vào tôi dịu ngọt giấc mộng lành
Tình trọn kiếp riêng dành cho em đó!
BIỂN CÔ ĐƠN
Thơ: Vũ Thắm
Có một chiều không ngăn nổi bước chân
Em trở lại lang thang miền kí ức
Biển đón em giữa hai miền mơ thực
Có lẽ nào biển biết chuyện đôi ta?
Sóng rì rào hỏi những chuyện đã qua
Đứng trước biển em trở thành bé nhỏ
Biển biết không...ngàn nỗi đau giằng xé
Khi con thuyền chẳng cập bến tình yêu
Trước đại dương em nói biết bao điều
Biển dồn dập đưa từng cơn sóng vỗ
Ngày yêu anh cuộc đời em cứ ngỡ
Một lâu đài trên cát đứng trăm năm
Biển cũng buồn từng con sóng xa xăm
Chẳng nghe hết những điều em kể
«Và em biết dù biển rộng dài thế
Vắng cánh buồm thì biển cũng cô đơn!
BÃI BỜ HOANG VẮNG
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Khi ta chia tay bên bờ biển cát.
Biển đã chết rồi khao khát còn đâu.
Chỉ còn lại đây con sóng bạc đầu.
Và nỗi cô đơn biển sâu thăm thẳm.
Nhớ khi xưa mình yêu nhau say đắm.
Em xinh tươi, nụ cười thắm trên môi.
Ta bên nhau với hạnh phúc tuyệt vời.
Anh đã trao em những lời hẹn ước.
Sóng vỗ dạt dào xuôi theo dòng nước.
Em cầu mong mình sẽ được nên duyên.
Tình em với anh như bến với thuyền.
Thuyền anh ra khơi tới miền đất hứa.
Mang theo mình con tim em rực lửa
Biết có quay về bến nữa hay không.
Em vẫn ngày ngày ra ngóng vào trông.
Gửi hết tình yêu vào trong biển cả.
Rồi một ngày con tim em hoá đá.
Khi nhận tin thuyền anh đã cập bờ.
Phương trời xa thuyền tìm được bến mơ.
Bỏ bến cũ không bao giờ quay lại.
Thuyền bỏ bến xưa ra đi mãi mãi.
Để lại hoang tàn bờ bãi cố hương.
Như nghĩa trang buồn hoang dại đau thương.
Em dõi nhìn phía trùng dương vời vợi.
BIỂN VÀ TÌNH EM
Thơ: Nguyễn Đình HuânEm vẫn biết tình ta như biển cả.
Có lúc nào được êm ả đâu anh.
Biển mênh mông biêng biếc trong xanh.
Nhưng tình ta luôn chòng chành con sóng.
Biển bao la suốt bốn mùa mưa nắng.
Sóng vuốt ve bờ cát trắng ngày đêm.
Như tình mình có những lúc bình yên.
Anh bên em những khi thuyền cập bến.
Anh ôm em bao yêu thương trìu mến.
Từ lúc bình minh cho đến hoàng hôn.
Khi sóng ra khơi bờ cát cô đơn.
Khi anh xa em...em hờn em khóc.
Anh đi rồi ai vuốt ve mái tóc.
Ai vỗ về lau lệ ngọc em rơi.
Hoàng hôn về bờ cát cũng chơi vơi.
Chờ con sóng phía chân trời xa tắp.
Chiều buông xuống em muốn ta gặp mặt.
Anh không về tình xa cách nhớ thương.
Anh theo tàu lênh đênh sóng trùng dương.
Em bên bờ tình vấn vương mong nhớ.
Mặc cho cuộc đời còn nhiều trắc trở.
Tình chúng mình không dang dở đâu em.
Như sóng biển ôm bờ cát dịu êm.
Tình chúng mình sẽ ngày đêm hạnh phúc.
Bóng anh giờ mờ tỏ nơi đâu
Biển xanh vỗ sóng bạc đầu
Lệ hòa nước biển mặn đau lòng nàng.
Mỗi chiều về ta lại ngóng chờ nhau
Bên hoàng hôn nhuộm một màu lay lắt
Tình lạc lối nên ta đành cóp nhặt
Yêu thật nhiều sao dạ thắt tim đau
Nỗi nhớ nhung giờ nhuộm tím u sầu
Niềm khắc khoải gửi vào câu thơ cũ
Mắt dõi trông người về trao nhắn nhủ
Chỉ u hoài mang sóng phủ yêu thương
Ngày tháng qua trầm mặc với chiều buông
Vẫn lặng lẽ trên con đường riêng bóng
Cứ chầm chậm đợi chờ rồi hy vọng
Người xa rồi đằng đẵng một miền yêu
Chiều dần trôi hồn gửi chốn hoang liêu
Tim thổn thức dấu bao điều muốn ngỏ
Dáng hanh hao oằn mình nơi góc nhỏ
Giấu giọt buồn vào mảnh vỡ thời gian.
Chiều buông giọt nắng cuối ngày.
Hồ xanh lưu mãi chút này tím xinh.
Thẩn thơ dạo bước một mình.
Sóng xô bến vắng ...sóng tình dâng cao.
Khuya về ngồi ngắm trăng sao.
Mỗi sao mỗi nhớ , biết nào mới vơi.
Gió , sao ,nhắn nhé hộ tôi.
Chiều tàn đêm xuống tôi ngồi mong em.
Em dang tay níu biển chiều
Hoàng hôn hờn giận đêm xiêu bạc lòng
Dỗi hờn xoải cát ngủ hong
Bên miền yêu nhớ chành chòng duyên ai...
Dài đêm ngày vắn gót hài
Tương tư sóng níu tình ai hững hờ
Ru đời tròn vạnh giấc mơ
Ru hoài niệm ngủ trắng mờ đêm suông...
Biển hoàng hôn biển rì rào tiếng sóng
Tôi đợi chờ vô vọng bóng người xa
Dư hương xưa theo năm tháng nhạt nhoà
Ôm nổi nhớ lần dò về kỷ niệm
Ngày xưa đó em rất yêu màu tím
Tím đợi chờ tím xao xuyến hồn ai
Đi bên nhau trên biển tím u hoài
Hồn ngây ngất nổi đắm say khờ dại
Mới vào yêu ngỡ bên nhau mãi mãi
Ai có ngờ tình ngang trái vì đâu
Bước sang ngang em khóc mối duyên đầu
Tôi lịm chết nữa hồn sầu điên dại
Em ra đi trong niềm đau tê tái
Tôi một mình mang mãi kiếp cô đơn
Biển mênh mông từng đợt sóng giận hờn
Ru nổi nhớ chập chờn trên ánh bạc
Tôi thờ thẩn một mình nghe biển hát
Biển thì thầm ru khúc nhạc chơi vơi
Tình yêu xưa tôi say đắm một đời
Giờ còn lại giọt sầu rơi năm tháng
Bước chầm chậm trong biển chiều lơ đãng
Tôi lặng thầm làm bạn với niềm đau.