Thơ hay về loài hoa Ti-Gôn (ảnh: internet) |
SẮC TI GÔN
Thơ: Hoàng Hôn TímTôi đến thăm em một tối buồn,
Sân nhà em phủ kín ti gôn
Gượng cười em bảo màu hoa ấy,
Cũng chính là màu của vấn vương.
Em gái của tôi thật tuyệt vời,
Bên hoa nào kém sắc xinh tươi.
Nhưng sao vẫn thấy buồn vương mắt,
Hàm tiếu môi kia vắng nét cười.
Em tôi không đẹp như hoa hồng,
Cũng không rực rỡ của hoa xuân.
Em như một đóa quỳnh hương trắng
Sưởi ấm lòng người giữa gió đông.
Nhìn em cứ ngỡ tuổi đôi mươi,
Sức sống tràn dâng thật rạng ngời
Em đã qua rồi thời xuân sắc,
Mà sao vẫn giữ mãi nét tươi?!
Che giấu trong tim tiếng thở dài
Nghe sao tan nát trái tim tôi
Em ơi đừng vỡ như hoa ấy,
Hãy sống hạnh phúc hết cuộc đời..
NÀNG - LOÀI HOA VỠ
Thơ: Triệu Phú Tình
Nàng nói thích nụ ti gôn
Màu trắng hồng hồn trinh nữ
Bốn mùa đua nở tình tứ
Biết đâu là sự chia ly
Ti gôn trắng nói điều gì
Là nhắc nhở khi lỗi hẹn
Đừng để lỡ duyên tình bén
Mất rồi mới nghẹn lòng đau
Ti gôn hồng gieo nỗi sầu
Mong nhớ úa nhầu rơi lệ
Xa xôi cách trở không thể
Cạnh bên nhau để sẻ chia
Nàng thấy không trái tim kia
Đang vỡ đứt lìa mạch máu
Nỗi biệt ly hoài nương náu
Nơi người đau đáu yêu hoa
Vụn vỡ ly biệt thế mà.
thơ viết về hoa tigon (ảnh: internet) |
TI-GON VỠ
Thơ: Bằng Lăng Tím
Đã hết thật rồi anh nhỉ
Mối tình chung thủy ngày xưa
Chẳng còn một chút duyên thừa
Cho ngày trời mưa đọng lại
Sắc hoa ti-gon vụng dại
Bây giờ phai nhạt đơn côi
Duyên tình ta đã phai phôi
Không còn chung đôi tay nắm
Đêm dài cứ trôi thăm thẳm
Em ngồi lặng ngắm mưa rơi
Từng giọt thấm ướt bờ môi
Khóc mảnh tình côi tan vỡ
Chúng mình có duyên không nợ
Ti-gon vụn vỡ tan tành
Tim yêu giữa hạ lạnh căm
Đường về xa xăm tuyết phủ
Ti-gon héo buồn ủ rũ
Mộng yêu đã ngủ lâu rồi
Chúc người nơi ấy cuối trời
Ấm nồng vòng tay hạnh phúc
Tim yêu không còn rạo rực
Trắng đêm thao thức u hoài
Ti-gon vỡ mảnh chia hai
Mảnh trăng khuya cài ô cửa
Bây giờ anh không về nữa
Quỳnh hương thôi nở bên thềm
Dế nỉ non khóc trong đêm
Em buồn đếm đong hoài niệm.
NHẠT SẮC TI-GON
Thơ: Phú Sĩ
Đã phai rồi mãi màu son
Sắc Ti- gôn buồn ngày ấy
Tình yêu xưa nay vẫn vậy
Nhạt nhòa trước gió mùa lay
Nắng chiều thôi nhuộm tóc ai
Hoàng hôn đôi đường rẻ lối
Hoa nở bên đường bước vội
Vỡ òa hai sắc ti gôn
Tuổi hồng một thuở vấn vương
Ngờ đâu đêm trường giông tố
Trót thương biển đời sóng vỗ
Tàn theo pháo nổ rượu mừng
Hoa thắm ngày xưa héo rụng
Ngập ngừng nhỏ lệ rưng rưng
Nhặt cành hoa tím bâng khuâng
Thu đem hương tàn xa mãi …
Chiều đông nắng nhạt sương mờ
Thẩn thờ bước chân phiêu lãng
Nhặt cánh hoa đời dĩ vãng
Trách người bội bạc tình xưa…
HOA TIM VỠ
Thơ: Hoàng Hôn Tím
Sắc hoa ấy vấn vương màu nhớ,
Như tim hồng thắm đỏ niềm riêng.
Tiếc rằng lỡ chuyến đò duyên,
Để nghe xa xót triền miên mối sầu...
Xin một đời... niềm đau chôn kín,
Sắt se lòng chiều tím nhẹ buông.
Hắt hiu ngõ vắng sầu vương,
Ước mong tim ấy tình trường phôi phai.
Tiếc thương chi một loài hoa vỡ
Giấc mơ nào cứ ngỡ quanh đây...
Chân tình mộng đã xa bay
Chỉ còn ký ức đong đầy trong tim.
Hoàng hôn rơi lòng chìm tê dại
Duyên tình nào đã mãi cách xa.
Yêu sao tha thiết loài hoa,
Dáng như tim vỡ cho ta lụy phiền.
thơ tình hoa ti-gôn (ảnh: internet) |
TIM VỠ
Thơ: Kim Quy
Hình bóng xưa tràn đầy lai láng
Quên sao đành ngày tháng bên nhau?
Hồn dâng suối lệ tuôn sầu,
Tim như hoa vỡ đớn đau riêng lòng.
Đã xa rồi còn mong chi nữa,
Biệt ly tình...đôi lứa cách ngăn.
Dòng đời dâu bể trái ngang
Luyến lưu chi cũng dỡ dang mất rồi.
Vương xa xót một đời cay đắng,
Yêu thương nào lai láng thiết tha.
Lối nào ước mộng bay xa?
Hanh hao nỗi nhớ, nhạt nhòa đắng cay?!
Thì thôi nhé tình nay cách biệt,
Giấc mơ đời chẳng biết về đâu.
Hoa xưa còn thắm sắc màu
Tình nay đã nhạt ...đớn đau thắt lòng !
SẮC HOA NHỚ
Thơ: Lê Hoài Thương
Khung trời mây hoàng hôn phủ kín
Lối đường về hoa tím nhẹ rơi
Tim hồng ai chợt vừa khơi
Khiến cho nỗi nhớ cất lời vọng vang
Cánh hoa xưa muôn vàn kỷ niệm
Lối nhỏ về kết chuyện tơ duyên
Đông xa tê tái lụy phiền
Cho mùa thu tới triền miên u sầu
Sao vẫn mãi đớn đau thế nhỉ
Cách biệt rồi tình chỉ thế thôi
Bây giờ mỗi đứa mỗi nơi
Tình thơ đã hết cuộc đời rong riêu
Nay xuân đến tiêu điều hoa lá
Người bây giờ đã quá xa xôi
Lòng này chợt thấy chơi vơi
Sắc hoa màu nhớ một đời không quên.
BÀI THƠ: SẮC HOA TI GÔN
Thơ: Triệu Phú Tình
Thuở ngày xưa đi học yêu màu tím
Tím nét mực tím tà áo ai bay
Tím bằng lăng đung đưa theo gió lay
Tím biêng biếc dâng buồn trên khóe mắt
Em lại về trong kỉ niệm gom nhặt
Dáng mảnh mai với suối tóc buông dài
Vẫn dịu dàng kiêu sa nét trang đài
Theo thời gian dẫu phai dần xuân con gái
Nhưng với anh em vẫn là mãi mãi
Vẫn nụ cười quen thuộc đầy thân thương
Em vẫn là em e thẹn khiêm nhường
Không cầu kì khăn voan quàng trên cổ
Tay em cầm nhánh ti gôn nở rộ
Định tặng anh có phải vậy không em
Nhưng anh thấy chẳng còn màu tím lem
Hoa phai dần chuyển sang màu trắng nhạt
Thời gian trôi con người cũng đổi khác
Huống chi là hai sắc thái ti gôn
Tím thủy chung xa anh giờ không còn
Nhưng vẫn đẹp trắng trong màu tinh khiết
Vẻ đẹp của ti gôn quả khác biệt
Nét mĩ miều người con gái tôi yêu.
tình thơ hoa ti-gôn (ảnh: internet) |
MÀU HOA MÁU
Thơ: Song Trà
Chiều nay nghe lại sắc Tigon
chợt thấy hồn tôi một nỗi buồn
chuyện người năm cũ màu hoa vỡ
nghe lại bây giờ mấy giọt tuôn
Tôi biết ngày xưa người lấy chồng
vẫn buồn, vẫn nhớ những đêm đông
ái ân bên cạnh người chồng mới
mà bóng người xưa ngập cõi lòng
Tôi biết bây giờ cũng như xưa
có người bên ấy khóc trong mưa
cũng ái, cũng ân bên chồng đó
mà hồn thổn thức với sớm trưa
Trời hỡi.. bây giờ phải làm sao
một lần đã lỡ..trái tim trao
hai sắc Tigon, hoa màu máu
đã chảy vào tim tự thuở nào.
ĐỪNG NHẶT CÁNH HOA TÀN
Thơ: Diệp Ly
Người nhặt làm chi cánh hoa tàn
Duyên kiếp đôi mình đã dở dang
Màu máu tigôn giờ phai sắc
Có tiếc có thương cũng lỡ làng.
Chiều nay nhìn nắng vãng bên sông
Đếm nhớ đếm thương xót xa lòng
Gió bấc lại về qua song cửa
Đan áo cho chồng giữa mùa đông.
Mấy vòng lễ giáo mấy vòng tơ
Nhớ người năm cũ dạ ngẩn ngơ
Đường đời ngàn dặm thân cô lữ
Nhìn ngọn gió đông luống thẫn thờ.
Hoa vỡ từ khi lỗi hẹn thề
Tình mình cũng cách biệt sơn khê
Nên trách trời già gieo oan trái
Hay trách người đi chẳng trở về?
thơ hay về hoa ti-gôn tím (ảnh: internet) |
ĐÊM TIGÔN
Thơ: Diệp Ly
Lời thơ của người nức nở lòng tôi
Với sắc hoa rơi mang hình tim vỡ
Có phải tình đẹp thường hay trắc trở
Càng yêu nồng nàn dang dở càng đau?
Những mối hận tình dù trước hay sau
Tự cổ chí kim ai nào tránh khỏi
Bể ái trầm luân đi về một cõi
Để trọn cuộc đời lạc lối vì yêu.
Đêm vắng thương sầu gối mộng cô liêu
Tâm sự rối bời từng chiều gió lạnh
Một khối tình si lòng còn canh cánh
Lệ đổ canh tàn định mệnh vì đâu.
Ta cũng như người trong cuộc bể dâu
Ôm mối tình sầu đêm dài trăn trở
Vay mượn lời thơ để mình than thở
Một giấc mơ tình tan vỡ từ đây.
BÓNG HOA TIGON
Thơ: Song Linh
Trên đời này có hàng vạn loài hoa
Sao ta lại chung nhà bông tim vỡ
Có lẽ thế nên ân tình dang dở
Đã bao lần tim vỡ giống như hoa...
Tình thế gian hờ hững đến nhạt nhòa
Ta lặng lẽ bước qua bao ghềnh thác
Tim hóa đá chìm dưới dòng sông bạc
Giữa biển đời xơ xác mảnh hồn hoa...
Nhìn bóng trăng lộng lẫy thật kiêu sa
Như thách thức lệ nhòa ôm tủi đắng
Tâm dày xéo vùi mình trong khoảng lặng
Thảng thốt nhìn đêm vắng giữa đơn côi...
Mắt xa xăm dõi bóng đổ xa xôi
Bỗng quặn thắt từng hồi bên trái ngực
Sao cứ phải rối bời niềm thao thức...?
Để tháng ngày đau tức mãi... hoa ơi....!!!
Sao cuộc đời cay đắng riêng mình
Hỡi ơi ai chữ nhân tình
Làm sao xóa được bóng hình trong tim
Hoa yêu nào đành lỡ trăm năm
Người giờ đã bước sang sông
Lời xưa còn đó sẽ không thay lòng??
Có giọt lệ sầu đọng ở bờ mi
Chưa trọn cuộc tình đã phải chia ly
Kẻ ở người đi hai miền thương nhớ
Nhìn xác hoa rơi máu tim ai nhỏ
Chiếc bóng chiều tàn vò võ niềm đau
Tình cách chia khi tình mới bắt đầu
Đào mộ huyệt sâu chôn vùi kỷ niệm
Thôi nhé tình nhân xin đừng tìm kiếm
Em đã theo chồng sắc tím tàn phai
Đã mấy thu rồi chăn gối bên ai
Lòng vẫn u hoài nhớ người năm trước
Chuyện nợ duyên ai nào đâu biết được
Pháo đỏ rượu hồng em bước vu quy
Bên kẻ không yêu em có vui gì
Trời hỡi gieo chi niềm đau nhân thế
mỗi độ thu sang hòa chung máu lệ
Viết bức tình thơ gởi nhớ phương xa
Chuyện tình mình nay đã lỡ phôi pha
Nước mắt nhạt nhòa người ơi ly biệt.