Trang iini.net cũng đã chia sẽ nhiều chùm thơ viết về lũ lụt ở miền Trung rồi (sẽ giới thiệu trong nội dung bên dưới), và đây là chùm thơ mới hơn. Xin mời các bạn cùng xem!
Thơ xót thương miền Trung lũ lụt (ảnh: internet) |
DÕI VỀ ĐẤT MẸ
Thơ: Hoàng Hôn Tím
Con dõi về nơi đất Mẹ miền Trung
Quê hương ơi...sao khốn cùng đến thế
Kiếp nhân sinh giữa dòng đời dâu bể,
Bao nhọc nhằn sá kể...vẫn cam tâm.
Thiên tai kia chỉ khổ lụy đôi phân,
Nhưng nhân tai mới vạn lần đáng sợ
Nhân dân tôi làm gì nên tội nợ
Để bạo quyền nơi đất tổ... can qua ?!
Miền Trung ơi sao lắm nỗi xót xa
Thời binh biến máu lệ nhòa nhuộm thắm
Nay hòa bình vẫn không ngày êm ấm
Sống cơ hàn... cay đắng...cả hơn xưa.
Việt Nam ơi khổ lụy quá dư thừa
Mà lòng nhân thì vẫn chưa hề đủ.
Mong quê hương vượt qua dòng bão lũ
Bình minh về chiếu phủ cõi trời Nam...
MIỀN TRUNG ƠI
Thơ: Đan Hạ
Miền Trung ơi sao lập hoài điệp khúc
Mưa bão về cho tiếng khóc bi ai
Gia tài trôi theo con nước miệt mài
Bởi thiên tai hay nhân tai : xã lũ..
Đã bao lần thiếu cái ăn giấc ngủ
Nước mênh mông gây tan cửa nát nhà
Vợ mất chồng và con trẻ mất cha
Dòng nước lớn phan hòa dòng nước mắt
Nhìn về quê mà nghe lòng se thắt
Nước ào tuôn như thác ngập trắng đồng
Thương Miền Trung oằn mình gánh bão giông
Nhìn chung quanh mênh mông màu trắng xóa
Miền Trung ơi sao nhiều đau thương quá
Biển chết rồi tôm cá có còn đâu
Bao công lao chịu mưa nắng dải dầu
Nay lũ đến chìm sâu rồi tất cả.....
KHÚC RUỘT QUÊ HƯƠNG
Thơ: Chương Nguyễn
Sao khổ hoài ôi khúc ruột Miền Trung
Mùa cỗi cằn, mùa sống chung với bão
Nước cuốn trôi cả gia cầm lúa gạo
Trong khốn cùng tay trắng vẫn trắng tay
Tưởng qua rồi thời đói rách chua cay
Hòa bình về để dựng xây đất nước
Bao máu xương của người đi trước
Hy sinh đời mong đất nước đẹp tươi
Ai hay đâu vẫn thiếu vắng tiếng cười
Trên quê hương vẫn bao người thiếu thốn
Bởi do đâu dân sống đời khốn đốn
Quê nhà mình mà chẳng chốn dung thân??
Liệu mai ngày có được sống yên không
Khi cái nghèo lại chất chồng cái rét
Trời đất can qua lệ tràn mặn chát
Dân quê mình còn đói khát tự do !?
Thơ miền Trung lũ lụt (ảnh: internet) |
LŨ LỤT...
Thơ: Hoàng Vũ
Khóc miền Trung thương vòng đất nước
Than trách trời... dưới đất ai nghe
Đổ thiên tai... nói chẳng e dè
Nhưng nhân tai... mấy người dám nói...
Chỉ tham lam... ngu si...dốt nát...
Chặt phá rừng...đắp đập ngăn sông
Chẳng hiểu thiên nhiên...phải gánh gồng
Nổi giận... mất cân bằng sinh thái...
Người dân khổ...bao năm vẫn khổ
Khóc miền Trung...hấp hối biển xanh
Cao nguyên chảy máu...đồng khô cạn
Thương dân mình...kiếp sống mong manh...
Việt Nam ơi! Lam lủ dân lành
Mong tươi sáng...để đời hạnh phúc
Nhà càng cao...nước càng lũ lụt
Phố xá bây chừ...chống lũ luôn!
MIỀN TRUNG ƠI !
Thơ: Lê Hoài Thương
Miền Trung ơi nghe lòng quặn thắt
Nước lũ lên tan nát cửa nhà
Để cho hệ lụy xót xa
Biết bao số phận trôi qua theo dòng.
Những gia đình người thân mất mát
Vợ xa chồng con lạc xa cha
Những dòng nước mắt tuôn ra
Đớn đau tột độ ai mà sẻ chia.
Trong phút chốc phải lìa tất cả
Bao nhọc nhằn vất vả mồ hôi
Nhìn theo dòng nước cuốn trôi
Tìm đâu cuộc sống dân tôi yên bình.
Mong cao xanh thương tình ngó lại
Để quê nghèo luôn mãi bình an
Xa rời hết nhữg lo toan
Muôn dân hạnh phúc vẹn toàn ấm êm.
ĐẤT MẸ LỆ RƠI
Thơ: Hồng Nguyễn
Dõi Về Đất Mẹ làm lệ tuôn rơi
Miền Trung ơi ! nơi em tôi Chào đời
Do địa lý tiết thời không ưu đãi
Luôn xảy ra cảnh thiên tai sợ hãi
Lũ lụt mãi chìm ngập hết ruộng, nhà
Xót xa cho đàn em nhỏ người già
Chạy tránh lũ không còn nhà để ở
Cảnh bão lũ như là chuyện muôn thuở
Ai lo cho dân cái ăn chỗ ở
Chỉ chính quyền mới giúp đỡ được thôi
Nhưng than ôi có những chỗ những nơi
Dân còn khổ chỗ quan quyền tham nhũng
Mong nhanh ổn định cũng cố bền vững
Cho chính quyền là đầy tớ của dân
Giúp cho miền quê bớt nỗi gian truân
Miền Trung khắc nghiệt nhưng luôn đẹp tuyệt !!!
Thơ người miền Trung gánh chịu thiên tai (ảnh: internet) |
ĐỚN ĐAU
Thơ: Chưa rõ
Đớn đau dòng lệ tuôn trào
Miền Trung khúc ruột chìm vào nỗi đau
Anh em bốn bể năm châu
Góp công góp sức đêm thâu thương thầm.
Lũ về tâm can tím bầm
Nước rút chút ít lỗi lầm hiện nguyên
Bùn đất nước lũ đè lên
Kéo đi tất cả chẳng quên thứ gì.
Là người Việt Nam nhìn đi
Chung tay góp sức người thì sẻ chia
Gói mì manh áo gửi về
Mùa đông giá lạnh cận kề về bên.
Đau thương mất mát đè lên
Miền Trung nước Việt thiên nhiên hãi hùng
Mùa hạ nắng cháy oi nung
Mùa thu bão lũ tận cùng thương đau.
Đông về rét buốt mưa ngâu
Đất cằn khắc khổ có nơi đâu bằng
Trời ơi! Có thấu cho chăng
Ngập trời xứ sở là răng ông trời!.
Đầy cảm xúc và tràn ngập tình thương yêu.
Mùa mưa gió cảnh khốn cùng cái lũ
Nước dâng cao ngợp mái tranh trú ngụ
Hỏi trời xanh tìm giấc ngủ chốn nào
Đã qua rồi thời chinh chiến binh đao
Trời đổi ý thét gào gây sóng cả
Một miền quê đất trơ cằn sỏi đá
Bởi chiến tranh đã dày xéo đi qua
Bắc Nam Trung cùng ở một mái nhà
Dạ xót xa về miền trung đất mẹ
Dõi nhìn theo mà nghẹn lòng lặng lẽ
Xin gom lời chia xẻ với miền trung....