Thơ viết về ông già bán vé số dạo (ảnh: internet) |
ÔNG GIÀ BÁN VÉ SỐ
Thơ: Trần Quế LâmMưa lắc rắc đôi chân run rẩy
Tuổi già rồi trông cậy vào đâu
Buồn nhìn từng giọt mưa Ngâu
Hòa trong ngóc ngách tận sâu tâm hồn
Cứ mãi nghĩ sinh tồn quá khó
Chữ áo cơm lúc có lúc không
Dù cho chẳng dám đèo bồng
Nhưng mà kiếm được vài đồng lệ rơi
Đi mòn gót lưng phơi ngoài nắng
Gặp khách mời họ chẳng thèm nhìn
Lắc đầu ngoảnh mặt làm thinh
Lão đành lặng lẽ quay mình mà cay
Bán không được chiều nay ôm lại
Bánh mì không nhai mãi đắng lòng
Đau buồn giữa chốn chợ đông
Nhưng tìm cuộc sống mênh mông thấy buồn.
Bài thơ họa của Thạch Hoàng
Thương thân ấy trào tuôn dòng lệ
Ngẫm một đời dâu bể bể dâu
Tuổi cao tóc điểm phai màu
Đôi chân bươm trải ngõ sâu hang cùng
Người ta ấy ung dung hưởng lạc
Bên cháu con hoan lạc tuổi già
Con ông vẫn mãi lân la
Đầu đường góc phố quán trà chào mua
Trời trở gió chiều mưa lất phất
Người đi đường tất bật về nhà
Phố kia vẫn thấy ông già
Tay cầm tờ vé lân la chào mới.
CƠN BĨ CỰC
Thơ: Đặng Chấn Hưng
Bao giờ mới hết cơn bĩ cực
Tấm thân già lắm lúc buồn lòng
Thương cho số kiếp long đong
Nhưng vì hoàn cảnh hỏi rằng sao đây
Trời cao hỡi đất dầy có thấu
Một người còn nương láu cõi đời
Bước chân trong gió chơi vơi
Bóng hình im lặng bên đời lặng im
Các con cháu sao không ái ngại
Vì người cha dầu dãi nắng mưa
Thân già bước vội sớm trưa
Cùng tờ vé số lần lưa qua ngày
Trông cảnh ấy lòng này thương cảm
Mong cuộc đời cần lắm tấm lòng
Giang tay chia sẻ góp chung
Để cho tất cả đều cùng ấm no.
NGHỀ VÉ SỐ
Thơ: Phạm Thành
Lên thành phố tìm nghề kiếm sống
Không thân quen biết cổng nào đi
Trải qua mưa nắng xá gì
Làm chân vé số một khi kiếm tiền
Nơi đô thị đầu tiền còn dễ
Vẫn ít hàng có thể kiếm ăn
Bây giờ kinh tế khó khăn
Người đông đất chật làm ăn kiểu nào
Ngày còn trẻ tiêu hao sức khỏe
Nay về già đơn lẻ một thân
Bạn bà giúp đỡ khi cần
Nhưng mà chỉ được một lần mà thôi
Đành cứ thế lần hồi từng bước
Bao mảnh đời thiếu trước hụt sau
Rồi thời gian có phép màu
Những mong cuộc sống sẽ mau thoát nghèo.
ÔNG LÃO BÁN VÉ SỐ
Thơ: Toàn Tâm Hòa
Chân run rẩy bước đi nặng nhọc
Đôi bàn tay cầm cọc số dày
Cứ lê bước khắp mỗi ngày
Đôi vai của bác nhuốm đầy gió sương
Bác mong những tình thương ủng hộ
Mua vài tờ vé số trên tay
Trước là một chút cầu may
Sau là giúp đỡ già này cháu ơi!
Đã nhiều lúc Bác rơi nước mắt
Bởi kẻ gian lường gạt người già
Chúng cầm những vé số ma
Tráo qua đổi lại thế là... trắng tay
Thôi còn sống còn lay lắt mãi
Quen gió sương dầu dãi cuộc đời
Bác đây sống một kiếp người
Tìm đâu được một nụ cười bình yên
Thì cũng bởi nghiệp duyên thôi cháu
Đâu thể nào ẩn náu tránh xa
Nợ trần trả đến tuổi già
Bác mong hết kiếp ta bà thảnh thơi.
Bài thơ họa của Chung Mai
Như dòng chảy đêm ngày mải miết
Bởi cuộc đời khắc nghiệt làm sao
Mưa rơi, nắng lửa, gió gào
Lần hồi kiếm sống biết bao nhọc nhằn
Thân già yếu lần ăn từng bữa
Chẳng còn người nương tựa cậy trông
Nay đau mai yếu tủi lòng
Bán tấm vé số lấy đồng cháo rau
Đường đông đúc nhìn nhau có thấu
Con mắt kia đau đáu muốn tìm
Bể dâu khốn khó nổi chìm
Cầu mong nhân thế trái tim ấm nồng !
Ngày nào ế bụng không nhịn đói
Xó chợ kia sớm tối ngả lưng
Lầu cao nhạc mở tưng bừng
Dưới này ông lão tưởng chừng khó qua !
ÔNG GIÀ BÁN VÉ SỐ
Thơ: Liêng NguyễnCon nhớ lắm khi vào Đại Học
Cha lìa quê khó nhọc theo con
Mẹ, Em, hiu quạnh mõi mòn
Bám quê chờ đợi thon don nỗi nhà.
Thành Đô thật bao la vô kể
Trẻ cùng già không kế sinh nhai
Trôi lăn vạn nẽo Trần Ai
Cùng con cực khổ tháng ngày quyết tâm.
Bán vé số âm thầm đeo bám
Con học xong ãm đạm buông tha
Sáu năm Bác sĩ Đa Khoa
Mồ hôi công sức chan hoà lệ rơi...
Nay khi nỗi chơi vơi hoàn tất
Nhưng Cha mang bệnh tật khó lành
Nuôi con giờ đã nên danh
Nan Y Cha vướng Trời đành ngó lơ.
Con nợ Mẹ, Em Thơ khó trả
Nguyện ơn trên nghĩa cã chu toàn
Một đời trọn giữ lòng son
Lời thề Y Đức để tròn Hiếu Cha.
ĐỒNG CẢM
Thơ: Trần Văn Lam
Mệt mỏi quá tuổi già sức yếu
Vẫn đó đây chẳng thiếu chỗ nào
Trên tay vé số tờ cào
Vào ra đón hỏi số cào mua đi
Măn mắn lắm nhiều khi cũng có
Vài ba người một bó đôi tờ
Suốt từ sáng sớm tinh mơ
Long đong lật đật đến tờ mờ đêm
Người đau mỏi chân mềm lê bước
Cuộc đời này phía trước còn không
Mưa to sấm chớp bão giông
Mắt mờ chân yếu khó lòng mà đi
Những mong muốn ước gì còn trẻ
Sức vóc đầy mà bẻ sừng trâu
Nay già sức yếu còn đâu
Ôm tờ vé số buồn rầu tâm can.
BÁN VÉ SỐ
Thơ: Minh Tuyết Lâm
Giờ số sổ càng gần luống cuống,
Bóng tối tàn buông xuống lan ngay
Vé còn sót lại trong tay
Ai ơi mua giúp đổi thay số phần.
Chân mòn gối dẹp lần suy nghĩ ,
Nghỉ ngơi thôi hay chỉ tạm dừng
Cháo rau đâu thể đặng đừng
Phải lê gót mỏi lệ ngừng ngọng rao.
Bóng gầy đổ làm chao đêm tối,
Gậy lê dài trống lối về đâu?
Rã rời trân trối đêm thâu
Nắng mưa may rủi vào câu nguyện cầu...
Mong còn sức dài lâu đi bán
Ngày thêm ngày thân ráng mưu sinh
Hoàng hôn giống hệt bình minh
Chỉ trong tờ vé cùng đinh với mình.
Bài thơ họa của Lê Hào
Đời vẫn thế đói nghèo thì khổ
Kiếp cô bần trời đã trao cho
Kiếm ra được bát cơm no
Có manh áo ấm nỗi lo thường ngày
Vé số dạo lúc này không thiếu
Bởi lắm người cơ khó ly hương
Ra đi tới chổ phố phường
Dung thân nung náu tìm đường sinh nhai
Cũng lắm cụ ngoại lai thất thập
Lắm em thơ bỏ học bỏ trường
Duỗi rong khắp mọi nẻo đường
Nâng niu tập vé đổi nhường miếng cơm
Trưa nắng gắt chiều hôm mưa đổ
Từ tinh mơ rồi phố lên đèn
Tấm thân phờ phạc rủ mềm
Bước đi run rẩy đôi chân rã rời
Và cứ thế tháng ngày cứ thế
sáng trưa chiều tấm vé nuôi thân
Trời cao phân bổ có cân
"Kẻ ăn không hết người lần không ra"