Đây là chùm thơ tình buồn với thể thơ thất ngôn bát cú, viết về tâm trạng của một người đang chờ đợi ngày người mình yêu thương trở về.
Chùm thơ xướng-họa: Chờ Đợi Nắng Về (ảnh: internet) |
ĐỢI NẮNG VỀ ...
Thơ: Giang Hoa
Đưa đò buốt lạnh giữa mùa đông
Lặng lẽ nhìn theo nước phủ đồng
Một buổi tàn thu người rẽ sóng
Hôm chiều chớm hạ kẻ rời sông
Đồi xa sáo thổi se bờ mộng
Ngõ vắng đàn ngân quặn bể nồng
Bến nghĩa ươm tình duyên trải rộng
Con thuyền lỡ đợi nắng về không .?!
EM VỀ BẾN ĐỢI CHIỀU ĐÔNG
Thơ: Cỏ May
Em về bến đợi giữa chiều đông
Tím thẫm màn sương trải cạnh đồng
Bởi vẫn thuyền xuôi vừa cuộn sóng
Do là mái ngược vẫn chèo sông
Âm thầm nỗi ước còn xanh mộng
Lặng lẽ niềm mơ vẫn thắm nồng
Hỏi mãi người xưa trời rất rộng
Bây giờ liệu nhớ nữa hay không .?!
ĐỢI ĐÒ ...
Thơ: Khanh Trần
Gió chiều ràn rạt thổi sang đông
Bóng tối dần lan khắp cánh đồng
Thấp thoáng con đò trên mặt sóng
Chập chờn ánh lửa phía bên sông
Giờ đây khói bếp nồng rơm nếp
Bến cũ sương đêm buốt cõi lòng
Tựa gối ngóng trông trong thấp thỏm
Cuộc đời là tiếp nỗi chờ mong...?
TRỜI CHIỀU
Thơ: Bảo Như
Hờ hững bước chân ai giữa đông
Lặng nhìn lúa trổ đã vàng đồng
Thu tàn chưa dứt sao băng đóng
Cô phụ vẫn chờ nơi bến sông
Thật dạ chàng mong cùng ái vọng
Chân tình thiếp đợi với say nồng
Thuyền nan bé nhỏ ôm biển rộng
Trời đã chiều rồi, nắng ở không .?
NẮNG VỀ...
Thơ: Hoài Xuân
RƠI dày tuyết phủ cảnh trời đông
VẮNG vẻ chơi vơi gió giữa đồng
LẶNG lội đìu hiu chèo ngược sóng
LUNG linh guốc tía ngó dòng sông
BAO ngày ngóng đợi xuân tươi mộng
CHƠT thấy xuyên ngang hạ ánh hồng
RỌI xuống vườn hoa thêm nở rộng
TÌNH nhân dạo gót đẹp đôi không ...
CHỜ ĐÔNG ...
Thơ: Thành Nguyễn
Nghe lòng thoáng lạnh buổi chiều đông
Lúa đã đơm bông rộn cánh đồng
Hứa hẹn thu tàn in thiệp lộng
Lời xưa bỏ lại nhạn sang sông
Bà tơ chẳng khéo se chỉ mộng
Nguyệt lão nhầm duyên vỡ ái nồng
Bến cũ còn đây chờ khắc khoải
Thuyền tình ráng gửi cõi hư không .?!
CHỜ NGƯỜI
Thơ: Xê Ty
Tiễn biệt người đi lúc chớm Đông.
Giọt sầu rơi rụng chảy tràn đồng.
Thuyền xa nhung nhớ dòng gợn sóng.
Bến ở trông chờ lặng ngắm sông.
Dạ khúc đêm dài mơ ảo mộng.
Canh tàn thao thức nụ hôn nồng.
Đợi nhau mòn mõi không gian rộng.
Hỏi cánh chim trời... nhớ tổ không?
GIỮA MÙA ĐÔNG ...
Thơ: Trần Thư
Tiết trời lạnh lẽo giữa mùa đông
Khổ nỗi cô đơn cảnh xa chồng
Ngày đêm mong đợi người vắng bóng .
Thương nhớ từng cơn lỡ giất nồng
Gió buốt se lòng đêm quạnh vắng
Buồn nào hơn lạnh lẽo đêm đông
Con tim từng nhịp luôn rung động
Nằng về anh có thể về không ?
ĐỢI EM ...
Thơ: Hưng Xuan
Ngỡ tưởng em về lúc rạng đông
Anh ngồi đợi đón ở ven đồng
Nhìn mây lại nhớ ngày ra biển
Ngắm cảnh mơ hoài bãi dưới sông
Đã hứa cùng nhau xây bến mộng
Lời ghi trọn nghĩa thắm tình nồng
Hồi quen đã thấy duyên tơ rộng
Ngóng mãi nơi nàng liệu biết không ?!
SẦU ĐÔNG...
Thơ: Nguyen Ngoc Minh
Đông đi,đông đến,đông lại đông.
Mưa sa,tiết lạnh phủ khắp đồng.
Người đi tức tưởi,thuyền ngại sóng.
Người ở hồn trôi,lạnh nước sông.
Vẫn biết tương lai còn hy vọng.
Mà sao miệng đắng giọt lệ nồng.
Đã mấy đông qua lòng trống vắng.
Thuyền tình,tải nặng...một thuyền không.
ĐỢI CHÀNG
Thơ: Khanh Thuy Tran
Chàng đi vắng lạnh một chiều đông
Thiếp về sông lặng, gió yên đồng
Giặc ác lăm le cuồn cuộn sóng
Thuyền dân đánh cá chỉ ven sông
Chàng quyết đi mặc tình em mộng
Gió len khuê phòng tình trãi rộng ?
Mong chàng đợi mãi bấy chiều đông
Hiên tây trắng tình em trống không ... !
MỘNG TƯỞNG ...
Thơ: Bầu Trời Đêm
Anh về nhớ lại giữa vừng đông
Tím nhã hoàng hôn trãi ruộng đồng
Có khách con đò ta lướt sóng
Đây rồi má ngọc kẻ rời sông
Kiều xinh mái tóc môi hồng mộng
Rẽ nước chèo khua thoảng sắc nồng
Thiết nghĩ ta nàng mong thả rộng
Đông về lỡ bến có biết không...?
CÓ LẠNH KHÔNG...???
Thơ: Trần Trọng Triết
Nắng tắt mưa về tiết lập đông.
Nhìn ôi ! Nước trắng phủ quanh đồng.
Tàn thu quạnh quẽ bao con sóng.
Hết hạ âm thầm mấy khúc sông.
Thật dạ em chờ se ái mộng.
Thiệt lòng thiếp đợi kết ân nồng.
Duyên tình ấp ủ luôn lan rộng.
Thử hỏi một mình...Có lạnh không...?
CHIỀU ĐÔNG ...
Thơ: Tat Ha
Đưa người tiễn biệt giữa chiều đông
Đợi ở bến sông phận má hồng
Chờ xuân mang lại tình trong mộng
Góp nụ đơm hoa một trái hồng
Lạnh lẽo tương tư chờ gió lộng
Se lòng khắc khoải bởi ngóng trông
Gửi gió mang đi hồn trinh vọng
Mang về buồm đỏ giữa dòng sông
VÔ VỌNG !
Thơ: Nguyễn Văn Mười
Cô đơn vô vọng đứng chờ trông
Khi bóng hoàng hôn phủ xuống đồng
Một sớm thu tàn người rẽ sóng
Mỗi chiều đông lạnh kẻ bờ sông
Mõi mòn đôi mát se bờ mộng
Héo hắt làn môi nhạt má hồng
Kẻ ở quê nhà luôn mãi ngóng
Ngời đi viễn xứ có hay không ?!
CHIỀU QUÊ ...
Thơ: Phạm Trọng Tân
Chênh chao đò nhỏ giữa dòng sông
Lạnh lẽo sương mờ quyện gió đông
Mải miết nhịp chèo, nhìn bến rộng
Miệt mài tay lái, dõi tầng không
Thiết tha làng xóm, lòng lay động
Quyến luyến cội nguồn, dạ thắm nồng
Lờ lững khói lam vờn cõi mộng
Nhẹ nhàng cò lượn giỡn nương đồng ...
Thơ xướng họa Đợi Nắng Về (ảnh: internet) |
THƯƠNG PHẬN ...
Thơ: Hung Do
Phận em tư mùa lạnh giá Đông
Bao đêm thao thức ngóng tin chồng
Xót xa lòng vẫn thầm thương mộng
Duyên phận bèo mây mãi Long đong
Em vẫn thầm mơ giọt Nẵng Hồng
Một niềm khao khát sáo sang sông
Mênh mang dưới mái trời cao rộng
Như hạt mưa bay chẳng biết vùng ,,,
TRẮNG ĐỒNG ...
Thơ: Cvtn Nguyễn
Chiều qua vừa mới đến thăm đồng
Sáng dậy rập rềnh trắng xoá trông
Thảng thốt nhìn quanh trời đất rộng
Quặn lòng chìm nghỉm bãi ngô đông
Lặng nhìn con nước mênh mông quá
Ứa lệ châu xa xót cõi lòng
Thôi thế cam đành tiêu mất trắng
Trách ai nỡ xả lũ suy đồng ...
ĐÊM LẠNH
Thơ: Phu Nguyen
Buốt lạnh đêm về giữa giá đông
Trời khuya vắng ngắt cảnh hoang đồng
Con đò thấp thoáng bay trên sóng
Ánh đuốc chập chờn trải mặt sông
Biển bắc mỏi mòn chờ nghĩa mộng
Trời nam héo hắt ngóng duyên nồng
Mong người khấn nguyện trời cao rộng
Tủi phận ôm hoài có biết không .?!
CHIM GÙ GỌI ĐÔNG ...
Thơ: Manh Tien Nguyen
Ngẫm cảnh chim gù gọi tiết đông
Buồn con lũ lớn ngập phăng đồng
Tình cha chửa thuận mười con sóng
Nghĩa mẹ chưa tường bẩy khúc sông
Ngó kỹ thời mơ ngày trải mộng
Nhìn ra lại thắm buổi đơm nồng
Nào ai đã tỏ phương trời rộng
Kiếp phận dân nghèo nẫu tủi không ?
HẠT NẮNG VÀNG ...
Thơ: Nguyễn Đình Hải
Se dòng nước lạnh buổi vào đông
Vạt sám đùn mây dải giữa đồng
Trĩu nặng người đi vờn mặt sóng
Âu sầu kẻ đợi đứng triền sông
Nhặt khoan cầm uyển ươm tình mộng
Trầm bổng cung ngân ước vẹn nồng
Gửi gió duyên hồng mơ nghĩa rộng
Bên bờ vẫn hạt nắng vàng không
ĐỢI NẮNG...
Thơ: Hoang Vu
Gió lạnh buồn thiu giữa tiết đông
Chiều mưa phủ trắng ngập trên đồng
Con cò cúi mặt tìm trên sóng
Chị cốc khom mình kiếm dưới sông
Dế trủi xem trời ôm gối mộng
Chàng hiu ngó bạn gởi duyên nồng
Ngoài sân chiếc cộ nằm đưa gọng
Đợi nắng xa về có biết không ?!...
NẮNG HANH ...
Thơ: Quang Ngoc Tran
Đợi nắng hanh về những ngày đông
Tím ngắt hoàng hôn, phủ nội đồng
Nỗi Nhớ người đi , lòng cuộn sóng
Thương về kẻ ở,buốt niềm mong
Âm thầm nỗi nhớ ,còn hy vọng
Khắc khoải trong tâm ,mòn mỏi trông
Bến cũ duyên tình ,nay lạnh vắng
Thuyền neo ngóng đợi , khách về không ?
THẬT ĐAU BUỒN …
Thơ: Thanh Ân
Khí lạnh tràn về giữa tiết đông
Nhà nghèo phận gái rộn hương đồng
Con thuyền độc mộc chèo cơn sóng
Chiếc ghẹ mo cau lướt mặt sông
Sáng ghé chợ dinh …chia chút tửu
Chiều sang bên quán …uống men nồng
Tối về ngả quỵ vì mê muội
Thấy thật đau buồn có phải không ..?!
MƠ TÌM CÁI BÓNG
Thơ: Phạm Hữu Lộc
Gió lạnh ùa về báo lập đông
Nhìn con nước ngập trắng trên đồng
Xuân tàn nắng rọi dồn chân sóng
Hạ mãn thuyền về cập mé sông
Trách giận ngày đi xa bến mộng
Buồn chê lúc ở bỏ duyên nồng
Đời mơ ước đến chân trời rộng
Mõi bước chân tìm có được không ?!...
ĐÊM MƯA GIÔNG ...
Thơ: Tuấn Nguyễn
Đêm lạnh một mình ở phố đông
Lang thang lặng lẽ giữa mưa giông
Đèn khuya hiu hắt ai in bóng
Ngõ vắng tiêu điều anh đứng trông
Chợt nhớ người tình qua giấc mộng
Tạm quên thê tử ở trong lòng
Ngoài trời gió thổi nghe lồng lộng
Anh nhớ thương nhiều em biết không?
HẠNH PHÚC..
Thơ: Nhút Quê
Nhớ buổi bên nàng giữa lạnh đông
Nhìn ra tuyết phủ ngập bên đồng
Phòng loan rực ấm tình phiêu bổng
Gối phượng mềm êm nghĩa tỏa nồng
Mãi muốn cho thuyền say ủ mộng
Hoài mong để bến sẽ cùng sông
Duyên- đời vỗ cánh chao trời lộng
Hạnh phúc Ta- Mình mãn thỏa không?.
GIÓ ĐỢI MÙA
Thơ: Nguyễn Chiến
Hoang lòng trải ngõ lạnh chiều đông
Bóng liễu mờ loang nước đổ đồng
Lá đổ sang mùa ngang bãi rụng
Cây vờn chuyển tiết dọc bờ sông
Đàn ai tiếng vẳng duyên tình mộng
Sáo sậu lời ngân thắm giọng nồng
Dát bạc trời xanh tràn biển rộng
Mưa về gió lượn trải đời không …
BẾN NẮNG
Thơ: Phong Tran
Từ buổi em đi gió trở đông
Làng quê bấc thổi buốt nương đồng
Thuyền anh lỡ nhịp chèo khua sóng.
Bến nắng tiêu điều lạnh nước sông
Thuở ấy ươm tơ vào giấc mộng
Giờ phai sắc thắm chẳng ân nồng
Sầu vương khắp chốn trời cao rộng
Quạnh quẽ đau lòng em biết không..?!