Chùm thơ xướng-họa Đối Diện Đêm Đen (ảnh: internet) |
BÀI THƠ: ĐỐI DIỆN ĐÊM ĐEN
Thơ: Trần Quế LâmTa đối bóng tàn đêm quạnh vắng
Soi tận hồn phẳng lặng tâm tư
Từ lâu sương gió nát nhừ
Khó tìm lại được chân như yên lành
Luôn cứ mãi thiên thanh khuất nẽo
Mặt trời hồng lại xéo đi xa
Bao thu vướng cảnh sa đà
Vẫn thường họp mặt phôi pha với đời
Tâm khắc khoải ngàn khơi vùi dập
Nỗi thương tâm khuất lấp đợi chờ
Buồn tình với cảnh bơ vơ
Từ trong bão tố thẫn thờ nát tan
Niềm chua chát phai tàn ý chí
Khó quật cường vận bỉ dìm sâu
Nhìn đâu cũng thấy cơ cầu
Bao vây ta mãi ruộng dâu khắp cùng.
BÀI THƠ: ĐÊM ĐEN
Thơ: Phạm Công Phúc
Toàn thấy cảnh bão bùng giông tố
Biết làm sao phải cố thôi mà
Mặt trời hồng xéo đi xa
Càng làm cho cảnh tuổi già đắng cay
Không hy vọng có ngày tươi sáng
Nỗi buồn đau ngày tháng không phai
Đôi khi thức suốt đêm dài
Nhớ về kỷ niệm của hai đứa mình
Cơ cầu thấy thực tình ái ngại
Cũng có ngày thất bại thê lương
Chẳng gì bằng vững lập trường
Thì ta sẽ có tình thương vĩnh hằng
Lời chân thật mong rằng như vậy
Vấp ngã rồi đứng dậy mà đi
Cuộc đời thường lắm suy bì
Biết thừa cũng mặc nghĩ chi thêm buồn.
BÀI THƠ: HƯƠNG ĐÊM
Thơ: Hồng Dương
Khi vũ trụ buông màn đêm xuống
Cả muôn loài được uống sương đêm
Ánh trăng soi bóng trắng mềm
Dạ lan tỏa ngát hương nêm giọt buồn....
Trong khoảng khắc khí nguồn tĩnh lặng
Hương của đêm thoảng chẳng ai hay
Nhẹ nhàng mở cửa hương say
Nhón chân đi giữa cỏ cây hương tình.
Đêm ước muốn chúng mình thề hẹn
Mối tình đầu e thẹn bên nhau
Hơi sương ướt đẫm nhiễm màu
Cầu xin thêu dệt tình đầu bền lâu...
Trăng đứng ngó trên đầu hai đứa
Chứng dám cho lới hứa yêu nhau
Ánh vàng roi bóng cụng đầu
Ngại ngùng chi lắm hôn sâu ngất trơi...
Rồi một thoáng đêm chơi vơi trối
Trăng ở đâu hồn tội lắm trăng
Vô tình trăng bỏ mặc chăng
Đêm nay cô bóng hỏi răng rứa đời...
Hương đêm tỏa gửi lời thương nhớ
Ánh trăng buồn bỡ ngỡ phân vân
Nụ cười ánh mắt giai nhân,
Xót xa gởi nhớ hương ngần ngày xưa....
Đêm lặng lẽ lay đưa bóng cũ
Tình ngày xưa hương rủ đi về
Rung rinh một ánh sao khuê
Hình như có giọt não nề sương rơi...
Đêm diễm tuyệt lã lơi hương đến
Lắng nghe cây nói hết nỗi niềm
Gió đêm xao xác bên thềm
Hương nay như cũ từ miền xa lơ...
Hương thơm nức bao giờ đấy nhỉ
Tuổi mộng mơ thi vị nhớ thương
Thôi thì đêm hãy cứ hương
Thôi thì lòng cứ rót sương giọt đầy...
BÀI THƠ: BÂNG KHUÂNG
Thơ: Anh Dai Vo
Trong đêm tối nổi lòng trống vắng
Nghe tiếng rơi giọt đắng liêu xiêu
Ngõ hồn sâu lắng hắt hiu
Tâm tư bước đến xế chiều đâu hay.
Rồi lật đếm đôi tay đầy vết
Bao nhiêu cơn mõi mệt kéo qua
Sắc hồng giờ đã rời xa
Vẫn thường chia sẻ thơ ca với đời.
Lòng chợt thấy chơi vơi niềm ước
Những nhọc nhằn theo bước thời gian
Giấc mơ từng mảnh vỡ tan
Tâm hồn lạc chốn đời hoang não nề.
Đời sóng gió đam mê phai nhạt
Nổi hoài mong đổ nát giữa chừng
Tiếng lòng thầm khóc rưng rưng
Trong đêm thanh vắng bâng khuâng cõi lòng.
BÀI THƠ: THÔNG CẢM
Thơ: Liêng Nguyễn
Từng ái ngại đêm đen đối diện
Có điều chi như khiến lao lư
Mãi không ngủ được sật sừ
Tâm thì không tịnh lòng như muộn phiền.
Đường đời thật triền miên khúc khuỷu
Cỏi trần ai không thiếu ưu hoài
Bao lần nắng nhạt sương phai
Không sao thanh thản lắt lay mãi sầu.
Nầy Thơ nhé một câu khó thoát
Chỉ số Trời định đoạt phần ta
Sông đời thì quá bao la
Sóng to gió lớn đi mà hãi kinh.
Đời cũng vậy không tình chẳng nghĩa
Lở sa chân tứ phía nhạt phai
Khi mà va chạm đắng cay
Thì nhìn gió sớm sương mai chạnh lòng.
BÀI THƠ: XUẤT HỒN
Thơ: Minh Tuyết Lâm
Dần hiển hiện đêm đen đặc sệt
Đến ngày kia hòa nhập hết điên
Quay mòng vật lộn não phiền
Đấu tranh tồn tại cố thiền nội tâm.
Nào dễ lắm cõi âm vây lấp
Ru hồn ta tấp cập dụ đi
Xua tay chống chọi làm gì?
Sức không còn nữa cố ghì ... xá chi!
Vì đốm sáng vào mi ảo vọng
Rỗng nhân gian sự sống một mai
Thiếu anh có giọt u hoài
Còn là điểm tựa cho ngày khác đêm.
Sự đối lập làm thêm minh chứng
Cõi âm u chứa đựng niềm tin
Truyền anh sức mạnh cốt tinh
Đến giây phút cuối hiện hình bên em.