BÀI THƠ: RỪNG NHỚ BIỂN
Thơ: Trần Quế LâmBên bải vắng em ngồi thơ thẩn
Chốn rừng sâu anh lẩn vào mơ
Trao nhau bao nỗi thẩn thờ
Từ trong tiềm thức vẫn vơ câu thề.
Mong cho được cận kề đở nhớ
Khó làm sao không cớ bên nhau
Lời tình cứ mãi chuốt trau
Xa xôi cách trở đâu mau phỉ nguyền.
Chờ cho đến vẹn tuyền mong ước
Đợi bao giờ có phước đổi trao
Nói câu thân ái ngọt ngào
Yêu dương trút cạn dạt dào tâm tư.
Rừng nhớ biển lao lư tâm trí
Hải hoài lâm cùng lý tương phùng
Vì ta xa cách muôn trùng
Ai yên chỗ nấy khó cùng kết đôi.
BÀI THƠ: TÌNH XA CÁCH
Thơ: Đặng Chấn HưngRừng với biển muôn trùng cách trở
Hàng ngàn năm nức nở bên nhau
Cho dù đất đổi thay màu
Mênh mông biển nước hát câu tình đời
Rừng là chỗ chắn nơi nguồn nước
Để mong cho biển được khát khao
Muôn đời con sóng lao xao
Trái tim vẫn nhớ dâng trào rừng xanh
Trong trời rộng trăng thanh gió mát
Biển cùng rừng khúc hát tình ca
Đầu nguồn ở chốn bao la
Rừng đây với biển vẫn là tình yêu
Nhìn ra biển chiều chiều rừng nhớ
Ngàn năm sau vẫn ở cách xa
Mỗi khi bão nổi can qua
Cây rừng theo lũ để ra biển chìm
Tình anh đấy cánh chim không mỏi
Dù xa xôi mắt dõi cùng nhau
Trong xuân gió hát vang câu
Tình ca bát ngát một màu thuỷ chung.
THƠ TÌNH RỪNG VÀ BIỂN
Thơ: Hà NguyệtRừng với Biển một trời cách trở
Nhưng ngàn đời luôn ở bên nhau
Sông là sợi chỉ tơ cầu
Tình rừng thấm xuống dòng sâu trôi về
Rừng giang cánh như đê ngăn lũ
Đón mưa về vần vũ từng cơn
Giọt tình Biển cả dỗi hờn
Khi thì bão táp, khi vờn cành cong
Rừng muôn thủa Thương! Mong! Nhớ! Đợi!...
Biển cho mưa phới phới tâm hồn
Xanh tươi gìn giữ nước nguồn
Ngọt ngào gửi Biển dòng tuôn từ ngàn
Trời Đông Biển thênh thang mơ mộng
Đón nắng hồng khuấy động tinh sương
Gió đưa dìu dịu yêu thương
Gửi tình Biển đến rừng thường quanh năm
Nơi chẳng có tình thăm của Biển
Rừng cỗi cằn chết biến mạc hoang
Tình Rừng - Biển mãi thắm tràn
Có Mưa! Nắng! Gió!... nhân gian hưởng cùng.
BÀI THƠ: NHẮN VỚI RỪNG
Thơ: Liêng NguyễnBiển giờ đã xa bờ rừng vắng
Gởi đôi lời sâu lắng vào Thơ
Từ lâu xướng họa ảo mờ
Rừng ơi xin chớ vẫn vơ hẹn thề.
Lâm Tòng chẳng cận kề biển giã
Nếu bên nhau Thuỷ Hoạ lầm than
Thôi thì thức tỉnh mơ màng
Rừng yên biển lặng không mang tội tình.
Rừng trên cạn gập ghình gió cuộn
Ngã nghiêng cây không muốn bình yên
Hởi ơi...Rừng Biển triền miên
Làm sao hoà hợp nơi miền phù du !...
Rừng với Biển cho dù có mộng
Chốn Lâm Tòng chớ ngóng Biển xa
Biển Rừng không thể đậm đà
Ai yên chỗ ấy...biết là khó mong.
Còn cập nhật...