1001 bài thơ tình xưa, tâm trạng khi gặp lại người yêu cũ

7/3/16
(iini.net) Tổng hợp những bài thơ tình buồn nói lên tâm trạng của một người khi gặp lại người yêu cũ , nay đã tay trong tay với một người khác..

Thơ tình xưa, gặp lại người yêu cũ


THƠ GẶP LẠI NGƯỜI XƯA: CHỢT

Thơ: Thiên Gia Bảo
Chợt một ngày nỗi nhớ hóa rong rêu
Cánh hoa yêu tàn giữa chiều tắt vội
Em và anh nhìn nhau không ai nói
Chợt quay lưng hai hướng bước lạnh lùng...

Chợt một ngày đường cũ chẳng đi cùng
Tay em đan vào bàn tay người khác
Từng ngón tay ta rời nhau thất lạc
Chợt nhói lòng câu hát gợi sầu bi...

Chợt một ngày lệ đổ thẫm bờ mi
Gió phảng phất không gợi mùi quen thuộc
Hương tình yêu không nồng nàn như trước
Chợt xa vời hình bóng cũ thân thương...

Chợt một ngày nỗi nhớ chẳng gợi buồn
Nước mắt hóa thành muôn ngàn tia nắng
Cõi lòng ta như dòng sông phẳng lặng
Chợt hiểu rằng sầu hận đã nguôi ngoai...

Chợt một ngày chẳng còn muốn yêu ai
Trái tim đã sạn chai niềm cảm xúc
Không còn mơ đến những điều hạnh phúc
Chợt vô ưu như bức tượng không hồn...

Chợt một ngày chẳng còn sợ cô đơn
Mình đi phố đường thênh thang rộng mở
Xe tình yêu hết vé rồi đóng cửa
Chợt nhẹ lòng với luyến ái trầm luân...

Chợt một ngày một ngày đến thật gần
Tâm hồn ta lại rộn ràng nắng ấm
Vòng tay ta lại yêu đời mở rộng
Chợt mỉm cười yêu dấu lại lên ngôi.


THƠ TÌNH XƯA CŨ: CÓ KHI..

Thơ: Thiên Gia Bảo
Có khi mình bước qua nhau
Dửng dưng giáp mặt cúi đầu làm ngơ
Vẫn là con phố ngày xưa
Chỉ khác vị trí bây giờ đổi thay...

Có khi vẫn gặp hàng ngày
Nhưng bàn tay nắm bàn tay khác rồi
Có khi miệng vẫn mỉm cười
Nhưng niềm vui đã trao người còn đâu...

Có khi chung một nhịp cầu
Đôi bờ ngăn cách sông sâu khó lường
Tình yêu tựa đóa vô thường
Xác thân thắm sắc tâm hồn nhụy phai...

Có khi trong tiếng thở dài
Bắt gặp nỗi nhớ mệt nhoài đi hoang
Có khi trong cái lỡ làng
Bắt luôn được giấc mộng vàng trăm năm...

Có khi đối mặt bâng khuâng
Nhìn nhau chẳng nói thật gần mà xa
Lạnh lùng hờ hững bước qua
Không lời chào hỏi như là từng quen...

Có khi tưởng đã lãng quên
Để rồi chột dạ giữa đêm giật mình
Có khi chôn dấu cuộc tình
Để xóa ký ức bóng hình người dưng...

Có khi duyên phận ấy đừng
Xui cho gặp gỡ ngập ngừng thẹn e
Giờ đâu kẻ ở người đi
Tặng nhau chữ HẬN phân ly muôn đời.


THƠ MỐI TÌNH XƯA: NGƯỜI LẠ TỪNG QUEN
Thơ: Phụng Hải Đăng
Mình chia tay bao năm rồi em nhỉ ?
Vẫn còn nhớ hay giả bộ đã quên
Biết bao mùa con nước thuỷ triểu lên
Bấy nhiêu lần trăng tròn rồi lại khuyết.

Chia tay nhau vì đâu em có biết ?
Khi chúng mình đang độ tuổi yêu đương
Em sang ngang với người khác chung đường
Để lại đó nguyên một tình yêu cũ.

Bao dự định anh vẫn đang ấp ủ
Thế là xong đổ vỡ hết còn đâu
Đám tang lễ cho một mối tình đầu
Giận em lắm không còn gì để nói.

Cánh chim trời một mình bay thấy mỏi
Vẫn mong chờ được bến đậu bình yên
Thôi em nhé mình coi như chưa quen
Gặp làm chi càng làm nhau bối rối

Về thôi em thời gian đâu chờ đợi
Bận lòng chi mà níu kéo làm gì !
Đừng để rồi lệ lại ướt bờ mi
Ta trở về như từng chưa quen biết.

Em đừng nhớ và cũng đừng nuối tiếc
Mình coi nhau một người lạ từng quen
Chuyện chúng mình như cổ tích đã xem
Đọc xong rồi cất sách đi em nhé !


THƠ BUỒN: ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA

Thơ: Thiên Gia Bảo
Phải em không phía sau một ánh nhìn
Hồn tôi đã đắm chìm vào đôi mắt
Người ngày xưa với cuộc tình đã mất
Gặp lại nhau sao ngoảnh mặt hững hờ...

Tôi vẫn nhớ cho đến mãi bây giờ
Đôi mắt ấy làm hồn tôi dung động
Ngày tháng yêu tim một trời hoa mộng
Rồi một ngày mộng tím vỡ tái tê...

Em đã cùng ai chung lối đi về
Bài tình ca tôi viết đành dang dở
Chưa lần trao giờ đâu còn kịp nữa
Đôi mắt yêu đôi mắt gợi tủi sầu...

Để hôm nay đôi mắt gặp lại nhau
Em nhìn tôi với nụ cười hờ hững
Tôi nhìn em tâm hồn như chết lặng
Trời yêu đương sụp đổ thật đau lòng...

Cũng đôi mắt tôi từng nhớ thương mong
Giờ thiêu cháy tim tôi từng khoảnh khắc
Xin cao xanh cho tôi lần bỏ mặc
Để quên em quên trọn vẹn kiếp này...

Tôi yêu em từng tha thiết đắm say
Yêu nhiều lắm đôi mắt tình chan chứa
Nhưng tôi không phải người em chọn lựa
Nên muôn đời chỉ là kẻ đơn phương...

Có khi nào nơi phía cuối con đường
Đôi mắt ấy hướng về tôi không nhỉ
Vẫn biết là dù chỉ trong ý nghĩ
Cũng xa vời hư ảo phải không em ???


THƠ TÌNH XƯA: GẶP NHAU MÀ CHI

Thơ: Thiên Gia Bảo
Mình chẳng còn nhớ được cả tên nhau
Nhắc nhở chi mối tình đầu đã lỡ
Ngày quay lưng em đi cùng ai đó
Tôi nghe tình cháy trụi chết trong tim...

Còn gì đâu em về lại kiếm tìm
Quá khứ đã đắm chìm nơi cổ mộ
Thuyền tình yêu không neo cùng bến đỗ
Mộng thiên đường rơi xuống đáy vực sâu...

Nếu chỉ là nhớ kỷ niệm với nhau
Đến ghé thăm rồi đi đừng nuối tiếc
Bởi đôi ta hai phương trời cách biệt
Kết nụ cười mà chẳng thể vui chung...

Đừng tái ngộ cay đắng phút tương phùng
Bước qua nhau không ánh nhìn chiếu lệ
Tình thắm sâu cố quên đâu có dễ
Phải làm như chẳng quen biết vô tình...

Nỗi chia xa đâu phải tại chúng mình
Trời ngăn cách duyên đành không kiếp phận
Đã từng yêu...xa nhau...và chấp nhận
Bây giờ còn đâu nữa những đắm say...

Đoạn đường vắng kỷ niệm vẫn đong đầy
Chẳng ai về một lần thăm chốn cũ
Nghe trái tim bồi hồi lên nhịp thở
Đáy lòng như nức nở nghẹn ngào dâng...

Mình đối diện cả hai đứa bâng khuâng
Không ai nói chỉ nhìn nhau lặng lẽ
Chiếc lá rơi bên thềm xưa rất nhẹ
Thoáng mơ hồ rồi bước lẹ qua mau.

YÊU THÊM LẦN NỮA
Thơ: Tùng Trần
Xưa biệt ly mình nghẹn ngào nức nở
Mộng không thành nên duyên dở tình tan
Nén lệ lòng em cất bước sang ngang
Anh cũng vậy riêng mang bao niềm nhớ

Rồi hôm nay trên đường đời bước lỡ
Hai chúng mình gặp gỡ lại nhau đây
Bụi vô tình rơi vào mắt ta cay
Cho bờ mi tuôn rơi hai dòng lệ

Sao bao nhiêu tháng ngày trong dâu bể
Người vô tình nên đã để em đau
Vội chán chê khi hoa nhạt sắc màu
Em xót xa nghẹn ngào về chốn cũ

Xưa tạ từ bởi nợ mình chưa đủ
Nhưng tim này vẫn ấp ủ yêu đương
Nên cuộc đời còn lại chút lòng thương
Để hôm nay trên bước đường gặp lại

Ta nhìn nhau mà hồn như ngây dại
Kỷ niệm nào có phải vẫn còn ghi
Nên gặp nhau mà chẳng biết nói gì
Lòng xuyến xao mắt mi nhoà lệ ứa

Nếu quay về khi tình còn chan chứa
Hãy để mình yêu lần nữa nha em.

GẶP LẠI NGƯỜI XƯA

Thơ: Tùng Trần
Cứ ngỡ đâu con đường chia ngã rẽ
Hai chúng mình mãi sẽ chẳng gặp nhau
Nhưng ai ngờ lòng bổng thấy nhói đau
Bao kỷ niệm thuở nào về bất chợt

Giọt mưa rào trên đôi mi rơi rớt
Khi tình cờ ta bước phớt qua nhau
Lạnh tim gầy anh hỏi tại vì sao
Ai bôi đi phai sắc màu đôi lứa

Hạnh phúc xưa bây giờ còn đâu nữa
Nghịch hướng đời hai đứa ngược lối đi
Nợ không còn nên nói tiếng từ ly
Trả lại nhau câu hẹn thề vụn dại

Rồi hôm nay vô tình ta gặp lại
Lòng nghẹn ngào nghe hoang hoải héo hon
Bởi tình kia trong tâm khảm vẫn còn
Chỉ tiếc thay lối mòn không chung bước

Cúi đầu chào mà lệ sầu chảy ngược
Biết không người..tình yêu trước của anh.

(Còn cập nhật..)
Trịnh Thanh Biên
Trịnh Thanh Biên
Bạn vừa xem 1001 bài thơ tình xưa, tâm trạng khi gặp lại người yêu cũ trên trang web iini.net, được thành viên Trịnh Thanh Biên biên tập vào lúc 2016-03-07T08:42:00Z [nội dung đã được chỉnh sửa/cập nhật gần đây nhất vào lúc 2019-12-12T04:24:05Z].
Bạn có thể tìm thấy nhiều bài viết liên quan trong danh mục:
Hãy chia sẻ bài viết này lên mạng xã hội nếu bạn thấy hay nhé!
Chia sẻ lên Facebook
Có 4 bình luận cho bài viết "1001 bài thơ tình xưa, tâm trạng khi gặp lại người yêu cũ"
  1. Một lần thôi ta lạc mất nhau rồi
    Trôi mất dấu một thời xưa kỷ niệm
    Hun hút đêm dài ân tình chết lịm
    Trả nhau về sầu tím cả trời thơ ...

    Hãy xem như chưa gặp gỡ bao giờ
    Rồi cúi mặt đêm chờ tim thắp lửa
    Đêm này đêm mai sao em còn lần lựa
    Anh bây giờ còn chỉ nữa vầng trăng ... (Nguyễn Vân)
  2. Những kỷ niệm yêu xưa xin chôn vào dĩ vãng.
  3. LỤC BÁT CHO NGƯỜI
    Người về sông vắng đìu hiu
    Thuyền xa xa mãi bến yêu đợi chờ
    Bây giờ không trọn giấc mơ
    Tình xưa lỗi hẹn có ngờ được đâu?
    .
    Ai chờ ai đọng giọt sầu
    Mà nghe chát đắng mộng đầu chia hai
    Rời tay sao cứ mong hoài
    Nổi niềm xưa trở giấc dài hoang vu
    .
    Thu đi để lá vàng ru
    Người đi để lại muôn vàn nhớ thương
    Chiều tàn sương nặng giọt sương
    Tình tan thôi hết vấn vương nỗi buồn
    ..
    ÂN ĐÌNH
    (Những dòng thơ tình)
  4. QUÊN ĐI QUÁ KHỨ
    Chuyện xưa cũ xin anh đừng nhắc lại
    Để nỗi đau quá khứ phai nhạt dần
    Như sương mù tan trên đỉnh phù vân
    Không tiếc nuối vô ngần người dưng nữa

    Người nơi đó chắc giờ quên lời hứa
    Thuở mộng mơ hương lửa đã tắt rồi
    Yêu đượm nồng dịu ngọt ấm làn môi
    Giờ còn lại tim côi đầy vết cứa

    Tình tan vỡ còn trách gì thêm nữa
    Chỉ xem như bóng nhạn thoảng qua thôi
    Người đã quên yêu thương đó bên đời
    Để em lại khoảng trời đầy băng giá

    Cánh hoa tím sắp tàn trong mùa hạ
    Mưa giăng sầu hòa lã chã dòng châu
    Vội vàng quên mối duyên nợ ban đầu
    Anh thầm lặng qua cầu xây hạnh phúc!!!
Gửi bình luận

Sửa bài đăng