Thơ thất tình hay nhất (ảnh: internet) |
THƠ THẤT TÌNH: KHÔNG ĐƯỢC KHÓC..
Thơ: Thiên Gia BảoNếu khóc được anh đã khóc lâu rồi
Khóc để quên...để muôn đời thôi nhớ
Nước mắt tuôn rơi xóa đi duyên nợ
Đưa chúng mình về đúng nghĩa người dưng...
Nếu khóc được thì anh chẳng ngại ngùng
Sẽ khóc như ai...chưa từng biết khóc
Để cơn yêu đương về thôi mệt nhọc
Hạnh phúc nơi đâu đến lại một lần...
Nếu khóc được rửa trôi hết bụi trần
Anh muốn khóc tan chảy phần đau khổ
Để trái tim lại ngập tràn hoa nở
Cánh đồng tâm hồn bát ngát hương yêu...
Nếu khóc được nhẹ nhàng biết bao nhiêu
Anh muốn thét lên những điều thầm kín
Đã từ lâu cố chôn vùi bịn rịn
Trong khoảng đau thương dấu diếm riêng mình...
Nếu khóc được thì đâu phải nín thinh
Phải cố làm như vô tình băng giá
Dẫu thật gần nhau mà như xa lạ
Sao thấy lạnh lòng hơi thở cô đơn...
Nếu khóc được sẽ vơi bớt nỗi buồn
Thà trút hết tâm hồn thôi day dứt
Còn gì đâu giữa dòng đời được mất
Mà cơ cầu mà níu giữ bon chen...
Nếu khóc được khóc cho hết lụy phiền
Một lần đau thoát ra miền tươi sáng
Gạt lệ đi nghe cõi lòng phẳng lặng
Nở nụ cười rồi mạnh mẽ bước qua.
THƠ THẤT TÌNH: XIN ĐỪNG RỜI XA
Thơ: Hạnh NgọcLòng vụn vỡ khi người ra đi vội
Lá xa cành tình sương khói mong manh
Hẹn thề xưa tựa gió thoảng qua mành
Trong sâu lắng nặng nỗi niềm mất được.
Người nơi nào giữa dòng đời xuôi ngược?
Hãy quay về cùng vui bước bên nhau!
Hứa chung đường giờ ngoảnh mặt đành sao?
Cho thương nhớ sầu vương lên khoé mắt.
Một người đi một người buồn thầm lặng
Lệ rơi tuôn thắm lạnh mắt mi gầy
Lời ngày nào còn vang vọng quanh đây
Sao đành nỡ trao đầy niềm chua xót?
Lối đi xưa còn vương lời dịu ngọt
Tình nồng hương quyện ngát mới hôm nao
Gió dịu dàng mây quyến luyến trời sao
Cây xanh lá đẹp sắc màu hy vọng...
Hãy quay về đắp xây tròn giấc mộng
Dệt yêu thương kết chặc mối tơ loan
Xua nỗi buồn xa sầu khổ héo mòn
Cùng nuôi dưỡng tô nét son thắm đỏ.
Đừng là bướm là ong đùa hoa cỏ
Đừng gió mây phiêu lãng khắp gần xa
Hãy trở về trong ánh nắng chan hoà
Vui chân bước rợp đường hoa chào đón.
THƠ THẤT TÌNH: VÌ ANH LỖI HẸN
Thơ: Hạnh NgọcAnh lỗi hẹn và ra đi mãi mãi
Để nơi này còn lại mỗi mình em
Bến sông buồn lục bình nặng niềm riêng
Theo dòng nước dập duềnh trôi xuôi ngược
Em bên đời cố vững vàng tiếp bước
Vắng xa rồi nào trách được ai đây?
Em gượng cười trong thương nhớ hao gầy
Vờ mạnh mẽ cho qua ngày đoạn tháng
Anh biết chăng khi bình minh tỏ dạng
Lúc hoàng hôn em trống vắng đơn côi
Nơi thềm xưa sương đẫm ướt trêu người
Trăng chếch bóng hững hờ soi bậu cửa?
Vắng xa anh em còn đây lời hứa
Giữ nơi lòng nhen lửa ấm con tim
Tiếng gió lùa, mưa rả rích trong đêm
Nghe thắt dạ giữa mêng mông xa vắng
Anh xa rồi em thành người trầm lặng
Phố đông người em lạc lỏng, cô đơn
Lòng dặn lòng không được trách, dỗi, hờn
Bởi nghịch cảnh thiệt hơn đành cam chịu.
Thơ người con gái thất tình (ảnh: internet) |
THƠ THẤT TÌNH: CÓ MỘT NGƯỜI
Thơ: Tùng TrầnCó một người..bước chân về vội vã
Mang nỗi buồn tơi tả dưới cơn mưa
Bởi tình yêu bổng chốc hoá kẻ thừa
Vì ai nỡ bội vong quên lời hứa
Có một người..ôm nỗi sầu chất chứa
Lệ nhạt nhòa nhói nửa mảnh hồn đau
Người xem tình như hàng hoá đổi trao
Câu hẹn thề cớ sao người chối bỏ
Có một người..đôi mắt buồn nhuộm đỏ
Lỡ giấc mơ vò võ tái tê lòng
Bước quay về cùng khoảng trống mênh mông
Có còn chăng chỉ là dòng lệ đắng
Có một người..mang nỗi đau thầm lặng
Chợt vô tình mưa đổ mặn bờ môi
Bởi nhịp cầu người nỡ bẽ làm đôi
Để cho ai lẻ loi buồn cô quạnh
Có một người..dưới trời mưa giá lạnh
Rệu rã hồn canh cánh nỗi sầu vươn
Thời gian rồi cũng lành lại vết thương
Để người thấy mình kiên cường mạnh mẽ
Có một người..nhếch môi cười nói khẽ
Chữ ân tình có lẽ sẽ lãng quên.
THƠ THẤT TÌNH: CUỘC TÌNH BUỒN
Thơ: Anh Hai LúaNgày nào mình nói yêu nhau
Sao giờ tình nhói tình đau muôn trùng
Yêu nhau vẹn nghĩa thủy chung
Thề non hẹn biển nghìn trùng không xa
Thề chi rồi phải xót xa
Thề cho nước mắt mặn mà tuôn rơi
Lệ sầu khẽ ướt bờ môi
Hỏi ai sao lỡ buông lời biệt ly
Chia tay là chẳng còn gì
Chia tay là hết những gì chứa chan
Chia tay đau xót vô vàn
Tim ta tan nát suối ngàn lệ tuôn
Em đi để lại chữ " BUỒN "
Dù ai có hỏi vẫn luôn kín lòng
Tình mình cách biển ngăn sông
Em giờ quay bước theo chồng về rinh
Ngày vui trống nhạc rập rình
Rượu hồng pháo nổ sập sình bên tai
Một mình thức trọn đêm dài
Mong cho trời sáng ngày mai tiễn nàng
Theo chồng em bước vội sang
Đò ngang bến nước hai hàng lệ cay
Thôi thì em đã dựng xây
Mong em hạnh phúc _ tháng ngày bình yên
Ngày xưa như bến với thuyền
Ngày nay trần thế hão huyền vậy sao?
Bao nhiêu câu nói ngọt ngào
Giờ đâu em hỡi...Tình sao nhói lòng...!!!
THƠ THẤT TÌNH: TÔI ĐÃ KHÓC!
Thơ: Anh Hai LúaTôi đã khóc khi cuộc tình lỡ vội
Chia đôi đường giờ mỗi đứa một nơi
Chẳng còn ai ai hiểu được lòng tôi
Ai bên cạnh nói những lời mật ngọt
Tôi đã khóc suốt đêm dài sửng sốt
Khóc một mình cho vơi bớt sầu đau
Tôi đã khóc khóc cho mối tình đầu
Khóc nhiều lắm khóc cho nhau tất cả
Đêm khuya buồn tôi trách mình khờ quá
Để bây giờ xa lạ chốn nhân gian
Tình yêu tôi phải chăng quá nghèo nàn
Hay tại sao mà tình tan heo hút
Trời giông tố mưa nhiều rồi sẽ lụt
Nước mắt rơi liệu có ướt cõi lòng
Mưa nước mắt rồi sẽ chảy thành sông
Thành kênh suối thành những dòng mi lẹ
Đời cô đơn phải chăng buồn như thế
Hay tại vì mình không thể bên nhau
Nếu đã không thể chung một mái đầu
Thì tôi xin đừng vì nhau mà khóc …
Thơ người con trai thất tình (ảnh: internet) |
THƠ THẤT TÌNH: NỖI NHỚ ĐƠN CÔI
Thơ: Trang KiệtHết rồi một thuở tình xưa
Chắc giờ người đã vui đùa bên ai
Còn đâu...tình đã nhạt phai
Chỉ ta lặng lẽ canh dài quặn đau
Có chăng duyên đã nhạt màu
Cõi lòng hoang hoải canh thâu nhớ người
Ôm bao nhung nhớ giữa đời
Còn đâu câu hứa...muôn đời bên ta
Mà nghe tim vỡ mộng òa
Nát nhàu tâm khảm xót xa cõi lòng
Nhìn người ân ái mặn nồng
Mà hồn chết lặng giữa dòng đời trôi
Nhớ nhung nhung nhớ một đời
Tình ta ngày ấy tuyệt vời làm sao
Bên nhau nồng ấm ngọt ngào
Duyên yêu thắm đượm rót vào tim ta
Còn đâu bao thuở đậm đà
Đôi đầu hòa quyện thiết tha cõi lòng
Còn đâu bao thuở mặn nồng
Người vui bên ấy...cho lòng nát tan.
THƠ THẤT TÌNH: KẾT THÚC
Thơ: Ngọc Hân
Như vậy là kết thúc phải không anh..?
Giữa chúng ta chẳng còn gì để nói
Dẫu biết rằng con tim em đau nhói
Em vẫn cười ..nét rạng rỡ...lạ chưa..???
Biết bao lần em khóc dưới cơn mưa
Để tiếng nấc hòa tiếng mưa tê tái
Em với anh chẳng bao giờ gần lại
Nên đành lòng im lặng để chia xa
Có thể bây giờ anh cũng chẳng nhận ra
Tình của em trao anh nhiều biết mấy
Làm sao anh hiểu...trái tim em là vậy..!
Dấu tiếng thở dài em cố cười thật tươi
Em ước mình ở cái tuổi đôi mươi
Ở cái tuổi được yêu và được nhớ
Em sẽ yêu và cùng anh gặp gỡ
Mình sẽ cùng..xây mộng ước dài lâu...!
THƠ THẤT TÌNH: CHƯA BAO GIỜ.. ANH HẾT YÊU EM
Thơ: Thiên Gia BảoEm chia tay trong một chiều nắng đổ
Để đêm về mưa gõ cửa ghé thăm
Căn gác trống bóng côi cút anh nằm
Tâm hồn như vỡ tan từng mảnh nhỏ...
Mưa hay lời trái tim đang nức nở
Đầy một trời hoa mộng vỡ yêu đương
Chưa bao giờ giữa kiếp sống vô thường
Anh hết yêu em người tình muôn thuở...
Tại trái ngang làm phôi pha câu hứa
Hay lòng người thay đổi tựa gió mây
Con nước trôi tình hai ta cũng vậy
Nước theo dòng tình mây khói bay đi...
Anh yêu em nào mong ước những gì
Mơ hạnh phúc bao điều đơn giản lắm
Sao hôm nay chỉ còn niềm cay đắng
Nuốt lệ lòng cho ký ức chìm sâu...
Em sẽ cùng ai bắc tiếp nhịp cầu
Bỏ anh lại bên bờ yêu dang dở
Anh vẫn yêu dù tình không còn nữa
Vẫn dại khờ chờ đợi thứ xa xôi...
Anh yêu em yêu duy nhất trên đời
Sẽ không yêu thêm ai người thay thế
Chẳng phận duyên chấp nhận mình cô lẻ
Không làm buồn kẻ nào nữa thương đau...
Giữ trong tim khoảnh khắc đẹp về nhau
Dẫu muôn đời mình xa nhau mãi mãi
Một lần thôi xin tình yêu dừng lại
Lúc đôi mình như thủa mới quen nhau.
Thơ thất tình buồn bã nhất (ảnh: internet) |
THƠ THẤT TÌNH: GẶP NHAU LẦN CUỐI
Thơ: Phụng Hải Đăng
Anh còn nhớ mình gặp nhau lần cuối
Em nhìn anh đắm đuối rồi quay đi
Tính từ đấy hai nửa đã phân kì
Em theo chồng chia tay anh mãi mãi
Để mặc anh một mình đứng ở lại
Trời tối đen không điện cũng không trăng
Tình ra đi, đi về cõi vĩnh hằng
Gặp lần cuối cũng là lần xa cách
Trời mùa đông năm ấy sao quá lạnh
Ai là người sưởi ấm trái tim côi ?
Ở bên ấy em còn nghĩ tới tôi
Hay mãi vui đã quên rồi người cũ ?
Em sang sông để lại thuyền không chủ
Vắng bóng người vắng cả khách qua sông
Ngày ngày em vẫn vui vẻ với chồng
Bên con nhỏ và gia đình hạnh phúc ?!
Anh ở lại bên dòng người chen chúc
Sao thấy mình hiu quạnh nỗi cô đơn
Vắng bóng em lòng cứ thấy chập chờn
Đông giá lạnh cũng sắp tàn lần nữa.
THƠ THẤT TÌNH: XÓT XA
Thơ: Hoài Thương
Khi anh vui với một người
Bên em giọt đắng giữa đời bể dâu
Chẳng hờn chẳng trách anh đâu
An vui anh nhé nỗi sầu em mang
Duyên xưa nay đã lỡ làng
Bao đêm thức trắng hai hàng lệ rơi
Giải sai bài toán cuộc đời
Nên đành cam chịu bao lời xót xa
Anh giờ anh của người ta
Để ai mi ướt nhạt nhoà dưới mưa
Đời bao toan tính dối lừa
Niềm tin vụn vỡ như vừa hôm qua !
Thơ người con trai thất tình (ảnh: internet) |
THƠ THẤT TÌNH: XA MẶT CÁCH LÒNG
Thơ: Dương Tuấn
Anh trở về nơi hò hẹn ngày xưa
Nơi em đã tiễn đưa tôi ngày ấy
Dòng sông xưa êm đềm con nước chảy
Anh về rồi.. thương biết mấy em ơi!
Anh hỏi mây.. mây cứ lững lờ trôi
Anh hỏi gió.. gió bồi hồi cúi mặt
Anh hỏi nắng.. ánh hoàng hôn vụt tắt
Anh hỏi trăng.. trăng dè dặt lặn rồi.
Giờ anh hiểu đời bạc trắng như vôi
Chiếc thuyền hoa đưa em tôi rời bến
Bỏ lại tim đang đợi chờ thắp nến
Lời hẹn thề trìu mến cũng đành xa.
Không tạ từ em về với người ta
Bỏ bến hẹn nhạt nhoà cơn mưa đổ
Triệu vết xước trong tim nằm loang lổ
Đêm khóc thầm đau khổ mối duyên tan.
Bởi vì đâu em cất bước sang ngang
Chắc tại anh đời cơ hàn tay trắng
Hay không thể đợi chờ khi xa vắng
Gạt duyên thừa nuốt lệ đắng quay đi.
Tim ơi tim! Đừng đau khổ mà chi
Kẻ bội bạc cần gì đâu vướng bận
Cho tình yêu đau khổ mình ta nhận
Xé tim hồng.. dệt mối hận.. ngàn thu.
THƠ THẤT TÌNH: ĐÊM LỆ
Thơ: Đỗ Minh Quốc
Trong đêm tối giọt buồn tí tách
Là tiếng than oán trách cuộc đời
Anh đi đã bỏ em rồi
Tình sầu thương nhớ đến người ai ơi
Đêm lặng lẽ lệ rơi không ngớt
Tình rã tan muốn chết đêm nay
Phương xa Anh Tuấn có hay
Em đang sầu héo men cay đọa đày
Ôi trần thế con trai phụ bạc
Ta lại thương ghi tạc bóng hình
Thôi thì đã lỡ cuộc tình
Hồng nhan bạc phận số mình chịu thôi
Xin chúc phúc một lời gởi gắm
Đến tình yêu say đắm của em
Đêm nay đêm cuối em thèm
Nụ hôn nồng cháy say mềm tình ta...
THƠ THẤT TÌNH: CÒN LẠI GÌ
Thơ: Tùng TrầnChuyện chúng mình còn lại thế này sao
Kẻ ấm êm người hồn đau rệu rã
Mới đây thôi đã bổng thành xa lạ
Em biết rằng anh buồn bã lắm không
Sao đành lòng tách bến để sang sông
Mang giấc mơ thả theo dòng nước chảy
Bước bên ai không một lần ngó lại
Anh hiểu rồi định mệnh phải không em
Còn lại gì lặng lẽ giữa màng đêm
Một nỗi đau cứ tìm về bất chợt
Giọt sương khuya đã buông dần thưa thớt
Mà bóng hình sao chẳng bớt nguôi ngoai
Còn lại gì hay chỉ mỗi bờ vai
Khi thiếu em canh dài nghe buốt lạnh
Em giờ đây đã có người bên cạnh
Trong vòng tay chắc đâu lạnh hỡi người
Còn lại gì hay chỉ thế này thôi
Một dư âm cùng nụ cười chua chát
Em vô tình khiến lòng anh tan nát
Chợt chạnh lòng bụi cát đọng bờ mi.
thơ chàng trai buồn vì thất tình (ảnh: internet) |
THƠ THẤT TÌNH: CỨ NGỠ RẰNG
Thơ: Tùng Trần
Cứ ngỡ rằng..mọi chuyện đã qua đi
Từ cái ngày em vu quy xuất giá
Anh dặn lòng đừng luyến lưu buồn bã
Có tiếc thương mình cũng đã xa rồi
Anh quay về với kiếp sống đơn côi
Vẫn bước đi nhưng nụ cười đã mất
Có còn chăng là nỗi đau chồng chất
Phải xa nhau..sự thật quá phủ phàng
Cứ ngỡ rằng..tình kia đã dở dang
Lệ chia ly tuôn tràn ngày xưa ấy
Nỗi buồn đau đã xa rời mãi mãi
Theo tháng năm chẳng quay lại bao giờ
Chợt vô tình trong đêm vắng bơ vơ
Bổng nhớ em đôi bờ vai ướt đẫm
Biết giờ đây nơi phương trời xa thẳm
Em thế nào..được êm ấm hay không?
Cứ ngỡ rằng..khi thuyền đã sang sông
Là kỷ niệm trôi theo dòng nước chảy
Nhưng ngờ đâu nỗi đau còn đọng lại
Trên mắt buồn..hoang dại giọt sầu rơi.
TÌNH ĐỜI
Thơ: Tùng Trần
Nỗi đau nào hơn bị người lừa dối
Miệng muốn cười mà nước mắt cứ rơi
Chắc tại vì mình chỉ sống cho người
Rồi nhận lại một cuộc đời cay đắng
Nỗi buồn nào hơn..trong màng đêm vắng
Ngồi nghĩ suy mà chán chữ thâm tình
Lòng nghẹn ngào nên câm nín lặng thinh
Chẳng giận ai..chỉ trách mình khờ dại
Quá tin người nên đã không ngần ngại
Để bây giờ còn biết phải trách ai
Người vô tình dễ như trở bàn tay
Khi đổi thay quên những ngày kỷ nệm
Nghe xót xa..khiến tâm hồn tắt lịm
Chữ thâm tình biết tìm kiếm nơi đâu
Ai dối gian cho ai nỗi u sầu
Liệu đời này có còn câu nhân nghĩa
Lệ tuôn rơi..nhưng vẫn cười mai mỉa
Bởi từ giờ tôi sẽ chẳng tin ai.
(Còn cập nhật...)
Để quên đi hết đắng cay cuộc đời
Đêm buồn nước mắt thôi rơi
Lòng không thổn thức bao lời xót xa.
Phố vắng em rồi phố chẳng còn ai
Anh ngơ ngác như loài cỏ dại
Tìm bóng hình em, anh lang thang mãi
Tay nắm chặt tay tim buốt não nề !
Anh tự dối lòng mình những ngày tháng u mê
Chìm đắm trong hương hoa và mật ngọt
Đâu nhận ra rằng tình yêu đích thực
Là thứ tình yêu hoà hợp con tim...?
Những lâu đài trên cát khắc tên em
Anh vẫn biết một ngày đỗ vỡ
Bởi vì tiểu thuyết hay thường hay dang dở
Lật từng trang nỗi nhớ dâng trào !
Có thể thời gian vì thế trôi mau
Mỗi người vẫn cố tìm quên một ít
Bên người mới vạn ngọt ngào thề thốt
Sao vẫn thấy chung quanh một chút nhớ thương ?
Thôi thì hai ta đôi đứa đôi đường
Bởi tạo hoá tình yêu thường ngăn cách
Có xót xa, có giận hờn, thầm trách...
Có trăm thứ đau của gia vị tình yêu !