THƠ LỤC BÁT: TỰA ĐÓA PHÙ DUNG
Thơ: Hoàng Cửu LongXa rồi còn nhớ không anh
Lời xưa hẹn ước nỡ đành quên sao
Ái ân một giấc chiêm bao
Để rồi lạnh lẻo nghẹn ngào lệ rơi
Tôi như cánh mỏng bên trời
Phất phơ trong gió tả tơi một chiều
Còn đây thân xác cô liêu
Bên men tình ái hắt hiu đợi chờ
Người đi rời khỏi cơn mơ
Cho tôi ngóng đợi thẩn thờ mình ên
Giờ đây một bóng chênh vênh
Như hoa sớm nở vội quên ngày tàn
Mịt mù đêm tối dần sang
Tỉ tê khép cánh ngỡ ngàn mà đau
Tôi như hoa dại thắm màu
Đón tia nắng ấm rồi vào đêm đông...
THƠ HOA PHÙ DUNG: LỖI PHẬN
Thơ: Hoa Cỏ MaySống hoài niệm xa thì khắc mãi
Nợ tang bồng chữ ái đã trao
Người đi vội vã tiếng chào
Phù dung một đóa tại sao nhói lòng
Ông vỡ tổ đùa trong cánh nhụy
Rót mật đời thâm thúy lỡ say
Niệm xưa lối cũ bao ngày
Hoài vương niềm nhớ chẳng lay nỗi mình
Trước giông bão bình minh nào tỏ
Tan mất rồi ở đó phải không
Cánh hoa lịm sắc phai nồng
Rụng rơi xuống cội tàn đông vỡ òa
Kỷ niệm ướt nụ hoa tím chảy
Câu hứa nào mãi cháy trong tim
Chốn xa lạc giấc mơ tìm
Mùa yêu đã hẹn giờ im mất rồi
Về nơi ấy đành thôi lỡ hẹn
Ta với người duyên bén lặng câm
Bướm ong lỗi phận tơ tằm
Nguyệt tơ đào mãi dạ thầm nhớ nhau.
ĐOÁ PHÙ DUNG
Thơ: Khúc Trăng ThơXin anh hiểu quán tình chưa khép lại
Dẫu đời em đầy rẫy những đau thương
Đời kinh qua bao u uất dặm trường
Trong sâu thẳm còn vấn vương tình ái
Xin anh hiểu đoá phù dung si dại
Mang nặng tình ôm mãi bóng một người
Môi héo tàn cố nở nụ cười tươi
Nhưng một góc trái tim đang rướm máu
Xin anh hiểu ái tình trong vô vọng
Là niềm đau chôn giấu tận đáy lòng
Lê chân buồn lạc bước giữa rêu phong
Em nào muốn khơi lòng tình lữ khách
Xin anh hiểu dòng đời dù tất bật
Em co mình ôm trọn giấc đêm đêm
Trong cơn mơ cứ ngỡ bàn tay êm
Ru vỗ về đưa em vào cõi mộng.
KIẾP PHÙ DUNG
Thơ: Nguyễn Minh NhậtChiều buông xuống cánh phù Dung khép lại
Chẳng kịp chờ ân ái thật đáng thương
Một thoáng qua đã chồng chất buồn phiền
Sáng khoe sắc,chiều tàn hương tình ái
Đời ai chẳng một đôi lần trót dại
Vết thương tâm đã theo mãi kiếp nguời
Cỏi dương trần vẫn cố gượng cười tươi
Trong sâu thẳm con tim còn rỉ máu
Đời ai chẳng một đôi lần thất vọng
Nỗi niềm đau chôn chặt tận đáy lòng
Chỉ một mình chống chọi với cuồng phong
Không phiền lụy ngời thân hay lữ khách
Cố mảnh bước theo vòng quay tất bật
Lại khóc thầm ôm gối chiếc từng đêm
Đã từng mơ một mái ấm êm đềm
Khi tĩnh giấc chỉ là cơn ảo mộng.
PHẬN PHÙ DUNG
Thơ: Phú Sĩ
Ngẩn ngơ trước con đò ngang lạc bến
Nụ cười tươi thắm dệt nắng chiều thưa
Mái chèo khua chấp chới dưới rặng dừa
Xao xuyến quá có chồng chưa em hỡi!
Trăng huyền hạ mùa đông chưa kịp tới
Vạc kêu sương chờ đợi kẻ sang đò
Tiếng vọng buồn hiu hắt đóa hoa yêu
Chiều lặng lẽ người xưa ơi có hiểu!
Bến sông cũ cung đàn ai lạc điệu
Đóa phù dung nắng chiếu ngả phai màu
Nở rồi tàn phận mỏng xót tim đau
Nàng thiếu phụ lời ru nao nao nhớ
Thương cô lái chuyện tình yêu một thuở
Gánh muộn phiền tan vỡ mộng phù du
Tiếng gọi đò năm cũ sớm mịt mù
Sao người bảo phù dung luôn tươi thắm
Kẻ phiêu lãng trên nẻo đường vạn dặm
Có đợi chờ một sớm ngắm phù dung
Chuyện tình yêu có mong lối tương phùng
Phận thuyền quyên tình chung không lẻ bóng.
Còn cập nhật..
Anh cũng hiểu cuộc đời nhiều ngang trái
Thế gian này đâu phải chỉ riêng ai
Có biết bao là chuyện chẳng lâu dài
Thường xẩy đến trong duyên mai ẩn khúc
Anh cũng hiểu tình yêu là cái gút
Thắt nó rồi đâu dễ bứt nó ra
Để từng đêm ướt lệ vẫn nhạt nhòa
Bao trăn trở không tìm ra lối thoát
Anh cũng hiểu tình đầu tình tươi mát
Mộng dâng cao hương ngát nở đầu môi
Đã trao nhau kỷ niệm đẹp một thời
Những niềm vui trong khoảng trời xanh biếc
Anh cũng hiểu đơn tình phương là thiệt
Tim bước đi đâu biết trạm mà ngưng
Nỗi xót xa sao lại chẳng muốn dừng
Ôm dỉ vãng khối thủy chung gối trọn.
Anh đã hiểu lòng Phù Dung trắc ẩn
Khi đêm về hoa hóa kiếp phong sương
Ngày hoa đẹp sao vẫn cứ đoạn trường
Tình ơi chớ chôn vùi sâu dĩ vãng
Anh đã hiểu kiếp tình chung là khổ
Nhưng vẫn đành căm nín dấu trong tim
Tình đã chết một lần khi dang dở
Tình ngủ yên, xin em cứ ngủ yên
Anh đã hiểu tình em lòng trắc ẩn
Hoa trong lòng hoa nở kiếp long đong
Anh chỉ mong Phù Dung đêm sương mỏng
Không phai tàn, héo úa, cỏ rêu phong
Anh đã hiểu đường đời không chung lối
Lối đi nào cho em, lối đi nào cho tôi?
Đường quanh co tình duyên không trọn mối
Cau với trầu chẳng xếp nếp chung đôi.
Thôi! Anh về...
Vẫn biết rằng tình em lòng trong sáng
Kiếp trần gian cũng đáng để em yêu
Gian khó đấy càng thấy thương anh nhiều
Lòng chung thủy làm lên điều kỳ lạ
Vẫn biết rằng anh không hề dối trá
Vẫn yêu em nhưng tình đã lỡ làng
Tình dang dở chân đã bước sang ngang
Dù vô tình nhưng ngày càng khó nói
Vẫn biết rằng vương bể tình mệt mỏi
Vướng trần gian em chẳng muốn nói gì
Hờn giận lắm em từ bỏ anh đi
Chuyện tình ái giờ mang đầy cay đắng
Vẫn biết rằng em đi vào tĩnh lặng
Để ngàn đêm em xa vắng tình đời
Ngàn thu sau nước mắt vẫn muốn rơi
Hoa Phù Dung muôn lời thơ vỡ vụn.
Khoảnh khắc phù dung nở tối tàn .
Đổi thay màu sắc với thời gian .
Trắng , hồng , đỏ sẫm thân luôn biến .
Hương , sắc , trinh nguyên phận chóng tàn .
Ném hết ưu phiền theo nắng gió .
Buông vòng tục lụy với nhân gian .
Thảnh thơi một kiếp đời hoa tỏ .
Thoáng chốc hiến dâng đã vội vàng ... .
Phù dung sớm nở tối tàn
Còn hơn vô dụng chẳng màng thế nhân
Sao ai cứ mãi cân phân
Sống sâu mới tốt nghĩa nhân vẹn toàn
Thuở bên nhau người vẫn thích ghẹo tôi
Em thẹn thùa như đóa phù dung vậy
Nũng nịu nên tôi bảo người...không phải!
Hoa sớm tàn...như em...lại già sao?
Sợ tôi buồn...anh an ủi ngọt ngào
Đừng nghĩ vậy...em làm sao già được
Em vẫn mãi vui, yêu kiều tha thướt
Như vần thơ...em tô mượt cho đời
Vờ giận hờn...nhưng tôi lại thấy vui
Bởi anh ví tôi ...loài hoa diễm tuyệt
Rồi xa nhau...đến giờ tôi mới biết
Phù dung sầu...héo rũ...biệt tình lang!
Nghiêng mình lặng lẽ ngắm Phù dung
Kiều diễm hoang sơ đẹp lạ lùng
Phủ tím đài hoa viền nét thủy
Đơm vàng đốm nhụy kết vần chung
Mịn màng sợi mảnh mùi lan tỏa
Lá thắm xanh tươi sắc hợp cùng
Nguyệt lão trêu đùa duyên nở vội
Nao lòng chạnh nghĩ xót Phù dung