BÀI THƠ: QUÊ TÔI ĐẤT CẢNG HẢI PHÒNG
Thơ: Bình MinhAi đã đến quê tôi miền duyên hải
Về một lần rồi nhớ mãi không quên
Rất tự hào và có những cái tên
Nghe rất mắc nhưng làm lên kỳ tích
Chợ có tên là đổ nghe thinh thích
Cầu qua sông ai ngịch lại tên rào
Sông yên ắng không nước chảy ồn ào
Ai đào ra mà bây giờ tên nấp
Cảng quê hương tàu vào ra ra tấp lập
Sao ngịch lòng gọi cảng cấm ai ơi!
Thật là hay nghe thấy rất buồn cười
Ta lại thấy niềm vui tươi đất cảng
Bạn muốn về quê tôi tìm dĩ vãng
Kỳ tích này và viên mãn thấy hay
Đất cảng vui trong xuân mới hăng say
Luôn chào đón ngất ngây tình nữ khách ...
BÀI THƠ: CHIỀU MƯA PHỐ CẢNG
Thơ: Bình MinhMịt mờ phố Cảng mưa bay
Hoàng hôn đi chốn một ngày xem sao
Mưa rơi tí tách rì rào
Đan trong nỗi nhớ cồn cào ngày xưa
Lâu rồi buổi ấy chiều mưa
Chung thuyền một bến nhưng chưa trọn thề
Nay chiều phố Cảng buồn ghê
Gửi về ngày cũ đê mê gợi buồn
Ai làm cho giọt mưa tuôn
Cho tình xa cách để buồn chiều mưa
Mưa này nhớ lại mưa xưa
Trời đông lạnh buốt anh đưa em về
Giờ còn mưa gió não nề
Em về vui chọn phu thê cùng người
Duyên tình không chọn thì thôi
Ta đành hai lối chia phôi hai đường.
THƠ HẢI PHÒNG: TA LẠI VỀ
Thơ: Bình MinhTa lại về nơi ấy một miền quê
Miền Duyên Hải dầm dề, Mưa, Gió, Nắng
Ta lại về quê hương chiều tĩnh lặng
Hoàng hôn về cò trắng vẫn lượn bay
Ta lại về bên nỗi nhớ quắt quay
Tìm kỷ niệm cho những ngày dĩ vãng
Quê hương ơi khói lam chiều bảng lảng
Nơi bình yên cho một thoáng ta về
Ta lại về tìm lại giấc mơ quê
Ở nơi ấy chân đê chiều tắt nắng
Cánh diều xưa bây giờ đâu thầm lặng
Mà chỉ còn lãng đãng buổi hoàng hôn
Chiều tím đan bên nỗi nhớ ngập hồn
Như còn lại chập chờn mơ hay tỉnh
Ta đã về quê hương mình yên tĩnh
Tìm cho mình kỷ niệm những ngày xa
Hải Phòng ơi! Quê Mẹ mãi trong ta
Là ký ức đã qua thời thơ dại
Ta lại về bến xưa chiều hoang hoải
Tìm con đò chở lại bóng thời gian
Ta lại về tìm lấy những đi hoang
Buông tiếng hát mơ màng miền quê ấy.
THƠ HẢI PHÒNG: NỖI NHỚ BAN CHIỀU
Thơ: Gia Long HPTrời Chiều nhạt nắng nhớ về nhau
Vẫn cảnh hoàng hôn tím sắc màu
Vẫn bãi biển ngàn con sóng vỗ
Thời gian như nước...vội qua mau
Đồ sơn tà áo bay trong gió
Lặng ngắm em tôi từ phía sau
Mái tóc bồng bềnh ba ngấn cổ
Thoáng lòng...lỡ có...chợt tim đau !!
Buông tay từ ấy dần chia xa
Có nhớ mang về một nhánh hoa
Đất cảng phượng hồng anh gửi tặng
Mỗi lần em ngắm ấm lòng ta ??
BÀI THƠ: HẢI PHÒNG MÙA XUÂN
Thơ: Gia Long HPHải Phòng thành phố chúng ta
Đón chào năm mới đậm đà sắc xuân.
Đường cao tốc nối tình thân
Hải Phòng - Hà Nội thêm gần Hạ Long
Phi trường hiện đại chờ mong
Cát Bi cửa ngõ Hải Phòng hôm nay
Bến tàu Lạch Huyện đẹp thay
Cây cầu vượt biển từng ngày dài thêm
Đồ Sơn phong cảnh êm đềm
Vũ Yên đảo ngọc ngày đêm gọi mời
Cát Bà lộng lẫy tuyệt vời
Lung linh hòa với biển trời quê hương
Thủy Nguyên,Vĩnh Bảo,An Dương...
Vùng quê trường, trạm, điện , đường ..khang trang
Cao tầng soi bóng ao làng
Xóm thôn đổi mới sang trang từng ngày
Nội thành xưa phố Lạch Tray
Cầu Rào, Cầu Đất, Cầu Quay, Cát dài
Phố Ga , Phố Cấm , Máy Chai,..
Bây giờ hè rộng đường dài thênh thang
Dải Trung tâm tựa giát vàng
Ngã Năm ,....đèn đuốc sáng choang xa gần.
Người Hải Phòng trọng tình thân
Đến rồi dù chỉ một lần mãi yêu .
BÀI THƠ: TAM BẠC CHIỀU KHÔNG ANH
Thơ: Cao Hằng
Chút se lạnh bên chiều hồ Tam Bạc
Em một mình man mác bước nơi đây
Ngày vắng anh...em nỗi nhớ chất đầy
Chút hoài niệm...cái nắm tay cần lắm.
Nhớ chiều ấy hai đứa mình say đắm
Tay nắm tay ta cùng ngắm chiều tà
Đón hạ về trao cảm xúc thiết tha
Cùng làn sóng gợn la đà mặt nước.
Nay nhớ lắm nhưng chẳng sao biết được
Gọi không đành mà đứng ước chả xong
Một mình em chịu cảnh rối tơ lòng
Như muốn hỏi anh có mong về lại.
Chiều lặng lẽ đôi chân em tê dại
Sâu đáy lòng em quằn quại nhớ thương
Dấu yêu ơi! Xa anh có tỏ tường
Em đã giận là buồn vương chia lối.
Nhìn con phố bao người qua rất vội
Nghĩ cho mình em thấy tội thân cô
Chắc chốn kia anh chẳng chút xô bồ
Để hạ nhớ chìm hư vô quạnh quẽ.
BÀI THƠ: MỜI EM ĐẾN QUÊ ANH
Thơ: Phạm HùngMời em nhé, về thăm Đất Cảng
Ngắm biển xanh vào sáng ngày hè
Thả hồn trong khúc nhạc Ve
Uống cà phê sáng...vỉa hè Bội Châu. (1)
Con phố dạo từ đầu đến cuối
Ngắm Bằng Lăng, Cơm Nguội hiền hòa
Cháy cùng...những ngọn Lửa hoa (2)
Thắp hương tưởng nhớ...tướng Bà Lê Chân.
Em sẽ thấy một phần lịch sử
Khi bước vào căn cứ Từ Lương (3)
Hiểu Mưu - Trí, thấy Dũng - Cường
Của dân Nam Việt, của Vương Ngô Quyền.
Đến Tiên Lãng, Thủy Nguyên, Vĩnh Bảo
Kiến Thụy và An Lão, An Dương
Đưa em khắp mọi nẻo đường
Để em cảm nhận...thêm thương đất này.
Bà con đó, hăng say lao động
Đất dù nghèo cuộc sống đã hơn
Kệ cho sương gió, nắng vờn
Đắp đê lấn biển chặn cơn sóng cuồng.
Dọc theo các con sông vãn cảnh
Xuôi Bạch Đằng chảy mạnh ra khơi
Về thăm huyện đảo tuyệt vời
Cát Bà giữa biển, xanh tươi bốn mùa.
Sau khi hết một tua (tuor) sinh quyển
Đi tiếp nào, ta đến Bạch Long
Vỹ kia huyện đảo đuôi Rồng
Về qua... Cát Hải đường thông Vũ Đình.
Hải Phòng đó...bãi sình ven biển
Trải ngàn đời đã biến khang trang
Phố luôn tấp nập, rộn ràng
Tàu thuyền ghé bến hàng mang rõ đầy.
Người dân biển, nơi đây "rất lạ"
Họ sẵn sàng vác đá choảng nhau
Họ quen ăn nói rất ngầu
Thế nhưng giận chẳng được lâu em à!
Sống tình nghĩa, đậm đà bản chất
Người ở đây bất khuất, kiên cường
Nêm hạt muối, nếm giọt sương
"Cao đầu, ngẩng mặt" giữa đường bước đi.
Về em nhé! Hãy về Đất Cảng
Dạo con đường điện sáng lung linh
Rồi em sẽ thấy...nghĩa tình
Của dân miền biển... Dương Kinh(4) thủa nào.
"... Hải Phòng đó...hiên ngang chỉ biết ngẩng đầu... Trăm trận đánh quê ta kiên cường..."
1. Phố Phan Bội Châu có quán cà phê bán đã mấy đời, từ thời Pháp thuộc...khách chỉ ngồi ghế gỗ như quán chè chát vỉa hè.
2. Hoa Phượng
3. Từ Lương Xâm đại bản doanh của Ngô Quyền khi đánh quân Nam Hán năm 938. Bây giờ thuộc phường Nam Hải, quận Hải An. Nơi đây có ngôi đền thờ Ngô Vương rất lớn.
4. Dương Kinh ...nay thuộc đất Kiến Thụy là kinh đô thứ hai của Vương triều nhà Mạc. Nó là trung tâm chính trị, kinh tế lớn sau đó bị Trịnh Tùng phá hủy. Đây là khu đô thị ven biển sầm uất nhất và đầu tiên trong lịch sử phong kiến Việt Nam.
THƠ LỤC BÁT: HẢI PHÒNG THÀNH PHỐ TÔI YÊU
Thơ: Thi Tinh Nguyen
Hải Phòng thành phố tôi yêu
Thiên nhiên hùng vĩ với nhiều cảnh quan
Mây chiều bao phủ núi non
Đà Lạt thu nhỏ là Hòn Dấu yêu
Ta làm một chuyến phiêu diêu
Mải mê say ngắm với nhiều cảnh siêu
Nơi này thung lũng Tình yêu
Thác Cam Ly cũng yêu kiều như ai
Khu vườn với những Lâu Đài
Như trong cổ tích chuyện dài năm xưa
Tuyệt vời với buổi sớm trưa
Trong căn nhà gỗ cũng vừa nhỏ xinh
Ngắm nhìn sương sớm lung linh
Ban mai lấp lánh gợi hình nên thơ
Khung trời sao quá mộng mơ
Hoa khoe sắc thắm đón chờ bướm ong
Con đường uốn lượn cong cong
Đồi thông hùng vĩ mênh mông gió ngàn
Tiếng chim rộn rã ngân vang
Họa my thánh thót Oanh vàng líu lo
Phóng nhìn tầm mắt thật to
Xa xa là biển sương mờ giăng giăng
Bình minh sáng tỏa mênh mang
Muôn ngàn tia nắng hong hanh nắng vàng
Thuyền buồm cánh thắm hiên ngang
Xuôi dòng biển biếc từng đoàn giong khơi
Hải âu én liệng tung trời
Dập dềnh sóng vỗ ngàn người tắm bơi
Khách du từ khắp muôn nơi
Đến đây thưởng ngoạn biển trời Đồ sơn
Ra về lòng mãi man mơn
Một ngày phiêu lãng thỏa cơn tang bồng.
HẢI PHÒNG QUÊ HƯƠNG
Thơ: Vũ Thắm
Tháng tư về trên Hải Phòng quê hương
Yêu quá đỗi những con đường Phượng đỏ
Sông Tam Bạc dịu êm Trăng vờn gió
Nghe thì thầm lời anh ngỏ cùng em
Rất thân thương từng kí ức êm đềm
Bến Bính xưa đôi vai mềm Mẹ gánh
Bao nhọc nhằn của tuổi thơ sóng sánh
Nâng giấc mơ nơi bên nhánh sông đời
Sông Lấp yêu, như ấp ủ bao lời
Đồ Sơn ơi biển gọi chân vui bước
Hải Phòng đó làm sao tôi quên được
Cầu Quay, cầu Rào xuôi ngược người đi
Bình minh lên tỏa sáng thuở xuân thì
Gió biển mặn, nói gì thân thương lắm
Nghe vương vấn góc phố quen tường tận
Thắm má hường, hoa Phượng đỏ chờ Ve...
HẢI PHÒNG CỨ NGẨNG CAO ĐẦU
Thơ: Nguyễn Đình HuânHải Phòng ư không hề có mùa đông
Chỉ có mùa hè phượng hồng thắm đỏ
Hải Phòng có cầu Rào nơi cửa ngõ
Có Đồ Sơn nắng gió cứ phây phây
Hải Phòng đó chỉ thấy những hàng cây
Phượng vĩ đỏ mãi giang tay kết nối
Người Hải Phòng thấy lúc nào cung vội
Không giống Hà Thành Hà Nội thanh cao
Người Hải Phòng quên cách sống ồng ào
Thành phó cảng lúc nào cũng thế
Người Hải Phòng chưa bao giờ câu nệ
Ngẩng cao đầu cứ mặc kệ thế gian
Hải Phòng xưa nay vẫn có chợ Hàng
Có Hàng Kênh có Hồng Bàng chợ Sắt
Có Bà Lê Chân Hồ sen cầu Đất
Có những con người rất thật dám chơi
Bao năm xa rồi nhớ thế Hải Phòng ơi
Nhớ Đồ Sơn không có lời để tả
Về Hải Phòng thấy vừa quên vừa lạ
Hải Phòng tự hào thật giả phân minh.
QUÊ TÔI
Thơ: Đỗ Luyên
Phượng đỏ rực con đường đất Cảng
Tiếng còi tàu mỗi sáng ngân xa
Ở đâu mà chẳng nhớ nhà
Canh cua cháo quẩy cho ta ấm lòng
Bơ trộn bắp ăn xong vẫn ngọt
Trong nắng vàng chim hót líu lo
Chị Hai ngồi bán bánh giò
Ngon là mắm chấm nêm cho thật vừa
Hàng phở trộn buổi trưa nhiều khách
Ai cũng vào quán sạch lại ngon
Bún nem cuộn chả chiên giòn
Thịt xiên que nướng lợn non quay vàng
Mùi thơm phức cơm rang thập cẩm
Béo ngậy xôi lại chấm muối vừng
Chè ngô sâm lạnh bánh chưng
Chợ chiều bày bán lợn rừng ếch cua
Quán hải sản ai mua ghé lại
Sứa nộm giòn đem thái xoài xanh
Dấm đường cho mấy lát chanh
Ăn chua lẫn ngọt vị thanh rất mềm
Hồ Tam Bạc về đêm rực rỡ
Những con đường mãi nhớ từng tên
Quán Toan, Quán Chủng, Cầu Kiền
Ngã Năm, Quán Sỏi, đi lên Cầu Rào
Đồ Sơn biển nước sao hồng đục
Gần cửa sông mọi lúc đổ về
Ai từng du lịch sẽ mê
Con người giản dị không hề dối gian.
Đang cập nhật..
Tiếng ve ngân bên bạn nhỏ năm nào
Tuy xa rồi lòng vẫn thấy nôn nao
Bao ký ức bổng dạt dào nỗi nhớ !!!!
Con đường đỏ rực ngập trời sắc hoa
Cùng tà áo trắng thướt tha
Em tôi chậm dài bước qua phố này
Ánh mắt em thật mê say
Ngắm chùm phượng đỏ níu ngày hè sang !
Hải phòng ơi ! có ai đó đang yêu
Nét mạnh mẽ ngang tàng phố Cảng
Hương biển mặn vẫn luôn trong lồng ngực
Thành phố tôi yêu đến tận vô cùng
Như đứa con xa những tháng năm
Chưa trở lại về thăm phố biển
Nhớ lắm Cột đèn , An dương , bến Bính ...
Nơi ấm tình người, tuổi ấu thơ xưa
Những cơn đường rợp mát nắng trưa
Hoa phượng đỏ , giờ là tên thành phố
Như một tình yêu, môi em thắm đỏ
Hải phòng ơi , vẫn luôn ở trong tôi
Nhớ phố Hải phòng người luôn vội vã
Họ vui nói cười rộn rã quanh tôi
Nhưng chân chất tình người đất Cảng
Mãi ngàn năm chẳng thể phôi phai
Chỉ thế thôi mà sao tôi nhớ mãi
Hơn nửa đời người day dứt trái tim
Nhất định sẽ có ngày tìm lại
Tuổi thơ xưa , yêu mãi Hải phòng..!
Hải Phòng của em không dịu dàng như Hà Nội
Không phồn hoa như đất Sài Gòn
Không yêu kiều như Huế màu son
Không lung linh như Bà Nà Hills - Đà Nẵng
Hải Phòng của em tràn đầy gió và nắng
Mỗi một năm chục cơn bão đi qua
Nhưng dải Đồ Sơn phượng vẫn nở hoa
Phố Cầu Đất hoa bằng lăng vẫn tím
Những buổi chiều hoàng hôn tím lịm
Tiếng còi tàu cập bến cảng bình yên
Sông Bạch Đằng còn bóng những con thuyền
Xưa Ngô Quyền đánh tan quân Nam Hán
Hải Phòng của em cũng đẹp bởi thu sang
Hoa sữa nồng nàn chẳng kém gì Hà Nội
Nhịp chân tan ca luôn luôn bước vội
Nhưng bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay
Người Hải Phòng chân thật và thẳng ngay
Giận hờn, buồn vui đều như biển cả
Sống yêu thương, hiến mình cho tất cả
Cho quê hương, cho bè bạn, người thân
Người Hải Phòng không hổ danh con cháu bà Lê Chân
Quyết giữ đất trời, non sông một dải
Bạch Long Vĩ, Cát Bà và Cát Hải...
Những huyện đảo quê hương mãi mãi bình yên
Dù trưởng thành đi khắp mọi miền
Vẫn nhớ về Hải Phòng kiên cường trung dũng
Vẫn nhớ về một làng hoa Hạ Lũng
Suốt bốn mùa luôn rực rỡ sắc xuân...