Những bài thơ đêm buồn, thao thức cô đơn vì tình (ảnh: internet) |
THƠ LỤC BÁT: TỰ TÌNH TRONG ĐÊM
Thơ: Đức Trung - TĐL
Bâng khuâng thức suốt đêm dài
Lòng buồn tự nhủ: có ai nhớ mình?
Khi vừa rạng lúc bình minh
Thoảng nghe tiếng gió ru tình xót xa...!
Hỏi người nơi ấy phương xa
Có còn thương nhớ...? Tim ta bồi hồi !
Trời buồn cũng đổ mưa rơi
Như tình vụn vỡ...một thời chia ly.
Xa nhau chuốc lấy sầu bi
Nghe hồn nhân thế cũng vì tiếng "yêu".
Trải lòng khoảnh khắc phiêu diêu
Người ơi ! có thấy nhớ nhiều đêm nay?
Ai mơ những lúc nồng say?
Ai buồn trong cảnh lắt lay một mình?
Nhớ người ánh mắt, môi xinh
Những lời hẹn ước ân tình thiết tha!
Mơ về một cõi phồn hoa
Tình yêu, hạnh phúc đôi ta ngọt ngào.
Để em tươi lại má đào
Nụ hôn nồng cháy dạt dào bên anh.
THƠ ĐÊM BUỒN: XÓA ĐI QUÁ KHỨ
Thơ: Anh Hai LúaXóa hết đi những gì là quá khứ
Ta gượng cười với hiện tại thời gian
Màn đêm buông cùng nỗi nhớ vô vàn
Hình còn đó mà người đâu chẳng thấy
Hỏi thế gian tình yêu là chi vậy?
Mà giọt sầu cứ chảy mãi trong tim
Hỏi trời cao sao trời chỉ lặng im
Để nước mắt khẽ nhạt nhoà trên má
Mới đây thôi giờ đã thành người lạ
Gặp nhau chi rồi lại phải cách xa
Lệ tình vương trên khoé mi nhạt nhoà
Miệng ta cười hay là tim ta khóc
Yêu một người phải chăng là khó nhọc
Hay tại trời đang trêu trọc tình ta
Duyên không thành vì chữ nợ còn xa
Hẹn kiếp sau tình già được như ý
Em theo Ck trong niềm vui hoan hỷ
Anh ngồi buồn với suy nghĩ miên man
Kiếp khổ đau mình anh với cây đàn
Khúc nhạc buồn tiễn nàng sang xứ khác
Váy cô dâu ngày vu quy em mặc
Anh lặng nhìn không nhấc nổi bàn chân
Chỉ đứng yên nhìn em khuất xa dần
Về bến mới mong bình yên em nhé ...!!!
THƠ ĐÊM BUỒN: ĐÊM CÔ ĐƠN
Thơ: Toàn Tâm HòaĐêm hoang lạnh trăng buồn héo hắt
Nhớ người ta nhòe mắt cay cay
Thôi rồi xa một vòng tay
Cầu duyên đứt đoạn lắt lay sóng đời
Chồng thư củ bao lời thắm thiết
Mà em ơi biền biệt phương nào
Tôi vân vê những ngọt ngào
Trăm ngàn nỗi nhớ cồn cào bẻ đôi
Ta ngồi giữa đêm trôi lặng lẽ
Vầng trăng như chia sẻ nỗi niềm
Thạch sùng tắc lưỡi lim dim
Không gian như đã đắm chìm nhớ thương
Ánh trăng quyện màng sương giá lạnh
Một mình tôi hiu quạnh mơ màng
Tôi gom những ánh trăng vàng
Ghép vào thơ gởi cho nàng phương xa.
Thơ đêm buồn tâm trạng (ảnh: internet) |
THƠ ĐÊM BUỒN: CHIA XA
Thơ: Trần Quế LâmNgàn nỗi nhớ trong đêm vắng lặng
Tiếng của người văng vẳng đâu đây
Nay thì xa khuất ngàn mây
Lẫn vào sương gió đôi giây mịt mờ.
Còn đâu nữa lời thơ êm ái
Chữ ân tình nay phải chia xa
Thời gian chua xót phôi pha
Nhưng giờ cay đắng như là kim châm.
Bởi phận mỏng trao lầm duyên thắm
Người ra đi để lắm buồn đau
Ngờ đâu vị ngọt qua mau
Chỉ còn đắng chát và màu tối đen.
Dầu đỗ vỡ vẫn len trong trí
Bóng hình chàng ngự trị tim em
Chỉ mong thấy dáng bên rèm
Đôi tay dang rộng lại kèm dấu yêu.
THƠ ĐÊM BUỒN: LẮNG NGHE BƯỚC EM VỀ
Thơ: Thanh TrầnĐêm khuya vắng thả hồn trước ngõ
Bước em về hay gió thổi qua
Vén mây đợi ánh trăng ngà
Màn đêm lạnh lẽo nhạt nhòa sương rơi
Dẫu vẫn biết rằng nơi xa ấy
Nhưng luôn mơ nghe thấy bước chân
Mong sao giây phút được gần
Bên ngoài song cửa xa dần trăng soi
Căn nhà vắng lẻ loi hiu quạnh
Thạch sùng kêu buốt lạnh con tim
Hạt buông khóe mắt dõi tìm
Cuối con đường vẫn lặng im không người
Đêm cuối thu chân trời mưa đổ
Tí tách rơi anh ngỡ tiếng em
Lá khô xào xạc bên thềm
Trăng tàn nửa mảnh trong đêm nhớ người.
THƠ ĐÊM BUỒN: EM ĐÂU RỒI...!!??
Thơ: Tùng TrầnEm đâu rồi sao chẳng trả lời anh
Nỗi nhớ mong chợt hoá thành đơn độc
Để đêm trôi một mình anh trằn trọc
Đôi mắt buồn không khóc lệ vẫn rơi
Em đâu rồi..để anh với lẻ loi
Bổng miên man đôi môi trần khẽ gọi
Sao em không trả lời anh em hỡi
Cho tâm hồn anh lạc lỏng chơi vơi
Em đâu rồi..đêm nghe tiếng mưa rơi
Chợt mừng vui ngỡ chân em tìm tới
Con tim kia cũng rộn ràng đập vội
Bổng giật mình..chỉ nỗi nhớ mà thôi
Em đâu rồi..anh nhớ lắm em ơi
Đến bao giờ con đường mình chung lối
Những hạt mưa hoà lệ buồn rớt vội
Nhớ em nhiều..anh bỗng hoá đơn côi.
Những bài thơ tình đêm buồn nhất (ảnh: internet) |
THƠ ĐÊM BUỒN: THƯƠNG HẬN
Thơ: Lê HàoĐêm vắng lặng trăm thương ngàn nhớ
Trong buồng tim chất chứa nỗi đau
Anh chừ đang tận nơi đâu
Có hay giọt đắng giọt sầu em mang
Ngày hai đứa hai đàng ly biệt
Để cuộc tình lịm chết đêm xuân
Em đành chịu kiếp cô đơn
Canh khuya thao thức tâm hồn chơi vơi
Chẳng trách chi tình đời là thế
Khi gặp rồi phú quí quên xưa
Lạc vào cuộc sống xa hoa
Còn đâu nhớ những đón đưa sáng chiều
Đã giết chết bao điều hứa hẹn
Xóa tan câu trọn vẹn thủy chung
Đớn đau cho kẻ nhẹ lòng
Người ta chót lưỡi mình mong duyên lành
Và cứ thế âm thầm chịu đựng
Thương còn thương nghe hận trong lòng
Bởi mang thân phận má hồng
Chỉ mơ được chút tình nồng dài lâu.
BÀI THƠ: ĐÊM ẢO MỘNG
Thơ: Phú Sĩ
Đêm nhung nhớ bồng bềnh vào cõi mộng
Lòng quay về nẻo cũ mịt mù trông
Bởi chao nghiêng theo con sóng giữa dòng
Đời trôi nổi như biển buồn lắng đọng
Đêm ước hẹn nghe dòng đời khát vọng
Mơ một ngày ta cùng họa dòng thơ
Đêm từng đêm ta ru giấc tình hờ
Trăng thu nhớ còn ngẩn ngơ chờ đợi
Trời gieo chi cho mối tình ngang trái
Để hồn này còn lạc lối men say
Trái tim côi ôm sầu nỗi lá lay
Thêm chua xót khi đêm dài hoang trải
Đêm lãng du với hương tình mặn đắng
Ảo vọng gì khi tình đã lạnh băng
Chuốc men say cho vơi bớt nỗi lòng
Đêm khắc khoải... đêm âm thầm một bóng.
BÀI THƠ: ĐÊM BUỒN
Thơ: Đức Trung - TĐL
Trăng nghiêng chênh chếch bên hè
Em nghiêng mắt biếc qua khe cửa rèm.
Nỗi buồn man mác trong đêm
Nhớ người xa cách càng thêm bồi hồi.
Xa nhau buồn lắm ai ơi!
Người đi để lại một trời nhớ thương.
Tình em mãi mãi vấn vương.
Nếu người còn nhớ, còn thương thì về...!
Đường xưa rộn rã tiếng ve
Phượng hồng rực rỡ gọi hè xôn xao.
Lòng em nỗi nhớ chênh chao...!
Gió buồn hiu hắt thổi vào hồn em!
Thơ tâm trạng buồn trong đêm (ảnh: internet) |
THƠ LỤC BÁT: ĐÊM BUỒN NHỚ EM
Thơ: Chử Văn Hòa
Ngoài kia mưa tý tách rơi
Màn đêm xám xịt bầu trời tối đen
Mưa giăng lấp cả ánh đèn
Để cho thỏa tiếng dế mèn lâm ly
Biết rằng từ lúc em đi
Bão lòng trỗi dậy nhiều khi dập dồn
Con tim nhịp đập bồn chồn
Môi còn đọng lại nụ hôn xa vời
Sóng tình khua động em ơi
Tràn vào đêm vắng dưới trời mưa ngâu
Lệ rơi khóe mắt đỏ ngầu
Làm cho cau héo lá trầu chẳng tươi
Bao đêm vắng nhớ bóng người
Nhớ sao lời nói nụ cười vấn vương
Cô đơn suốt những đêm trường
Mình ôm chiếc gối đệm gường cô đơn
Nhớ em giấc ngủ chập chờn
Ru em nũng nịu dỗi hờn môi say
Ôm em trong một vòng tay
Trao nhau tình thắm bao ngày cách xa.
THƠ ĐÊM BUỒN: VĨNH BIỆT
Thơ: Hương Vang
Thơ em viết câu chuyện tình đau khổ
Và nỗi buồn bạn thổ lộ đêm thâu
Chuyện tình yêu sớm bạc bẽo qua mau
Để đêm dài bao đớn đau buồn tủi
Đớn đau thay bị người yêu hắt hủi
Bóng hao gầy ngồi lủi thủi đêm thâu
Bước qua mau xa cách mối tình đầu
Chạy theo bóng người giàu sang phú quý
Vứt bỏ lại một mối tình chung thủy
Tìm khát thèm mơ mộng mỵ xuân xanh
Mơ mùa đông lá vẫn đậu xanh cành
Mơ mùa hạ bướm vây quanh hoa mãi
Để giờ đây câu chuyện tình khép lại
Qua hết rồi thời vụng dại đa mang
Để duyên xưa không mãi phải bẽ bàng
Thôi vĩnh biệt mối tình đầu bạc bẽo !
Thơ cô gái buồn trong đêm (ảnh: internet) |
THƠ ĐÊM BUỒN: NĂM CANH TRẮNG
Thơ: Minh Nhật
Căn phòng vắng then cài cửa chốt
Mong ngủ ngon được một giấc sâu
Xoá bao dữ liệu trong đầu,
Đã từng đong đếm từ lâu lắm rồi.
Chợt cảm thấy làn môi mặn đắng
Khiến đêm đông ngủ chẳng được an
Hồn bay khắp trốn mọi đàng,
Tìm người lữ thứ hiện đang xa vời.
Làm sao để cho vơi nỗi nhớ
Suốt năm canh trăn trở vào ra
Tóc tai bù rối loà xoà,
Trong lòng phổ nhạc diết da tình sầu.
Thế là trắng canh thâu thao thức
Khiến con tim trong ngực tái tê
Trách ai treo lửng lời thề,
Để đêm đông cứ lê thê kéo dài!
THƠ ĐÊM BUỒN: ĐÊM XỨ LẠ
Thơ: Hồng Giang
Đêm xứ lạ một mình nơi quán vắng
Giọt men cay đốt rát dạ cháy lòng
Ta nâng cốc nhớ tới người nơi ấy
Gió lạnh về bất giác thấy mông lung
Ta đâu muốn sắc thu vàng phải chết
Hay héo người vì chuốc những tỉnh say
Ta sợ tiếng thét bên này lồng ngực
Lúc tuột tay hoang phí giấc trang đài
Đêm rót đắng vẽ một màu huyền hoặc
Thu đã về mà se sắt không nguôi
Ta cố nén tiếng thở dài lần nữa
Để nuốt trôi những dang dở trong đời
Khoảng im lặng khi qua nguồn giông tố
Chạm môi hồng ngằn ngặt giấc mơ ta
Hoen ngang mắt lệ em xin đừng đổ
Hãy coi như ta đã lỡ chuyến phà.
BÀI THƠ: TIẾNG ĐÊM
Thơ: Tình Trường
Đêm già trở giấc canh ba
Nỉ non xé tiếng rít ra chạnh lòng
Mưa tuôn lạnh cả căn phòng
Kêu chi dế hỡi...cỏi lòng thênh thang
Đường trần dạ khổ đa mang
Buồn thương gào thét, xốn xang rụt rè
Gió đông song cửa trên hè
Tim nghe lạnh cống, môi đè căm căm
Thương tình vạn dặm xa xăm
Tình ơi! Phương ấy tiếng đêm chạnh lòng.
THƠ ĐÊM BUỒN, THAO THỨC
Thơ: Vũ Thắm
Có đêm nào lại dài hơn đêm nay
Một mình ta giữa phút giây tĩnh lặng
Những buồn vui muộn phiền...cay đắng
Trong mơ hồ khắc khoải thoáng lướt qua
Giọt lệ nào chất chứa nỗi xót xa
Lặng lẽ ướt cả một đời hoang hoải
Bao âm thầm của một thời xa ngái
Chợt tìm về...đau lại những niềm riêng
Ta một mình lơ đãng giấc cô miên
Lơ đãng nhìn dòng đời trôi hối hả
Thấy cuộc đời quanh mình sao hẹp quá
Cứ quay cuồng...nghiệt ngã những thương đau
Ta một mình lại thao thức đêm thâu...
thơ đêm cô đơn, đêm lẻ loi (ảnh: internet) |
THƠ TÌNH BUỒN: ĐÊM CUỐI
Thơ: Hoàng Hoa Tím
Đừng xa nhé người em yêu hỡi,
Đêm lạnh lùng bao nỗi sầu khơi.
Giọt buồn đọng lắng tim côi,
Thiên đường... mai đã xa xôi lỡ làng.
Hãy trao nhau nồng nàn ân ái
Yêu...dẫu rằng ngang trái tình ta...
Cho niềm say đắm thăng hoa
Ru cơn gió lộng xót xa đêm trường.
Phút cuối cùng lòng vương tê tái,
Mắt môi này...đành mãi quên sao?
Nỗi buồn cô đọng chênh chao,
Đèn khuya hiu hắt xanh xao... dỗi hờn
Yêu nhé anh cho tròn đêm trắng,
Mai chia lìa... lòng vắng từ đây.
Đừng xa em nhé đêm nay,
Trăng nghiêng bóng xế...tình đầy trong tim !
THƠ TÌNH ĐÊM MUỘN
Thơ: Võ Sơn LâmNhớ ai trong dạ ngẩn ngơ
Nhớ ai nỗi nhớ bơ vơ đêm buồn
Nhớ người ta mãi nhớ luôn
Sao người gieo những nỗi buồn người ơi
Đêm về lòng những chơi vơi
Hỏi rằng bên ấy người ơi có buồn
Ngoài trời gió giật mưa tuôn
Giọt sầu mang những nỗi buồn theo mưa
Gom bao nỗi nhớ cho vừa
Tháng năm mòn mỏi hết trưa lại chiều
Nhớ ai như nhớ người yêu
Cho hồn thơ thẩn những chiều bâng khuâng.!
THAO THỨC CANH DÀI
Thơ: Thanh HiếuMàn đêm xuống sao nghe lòng trống vắng
Ký ức xưa bao cay đắng ùa về
Cả cuộc đời như chìm đắm cơn mê
Muốn thoát khỏi mà nghe sao khó quá
Cứ ngỡ rằng trái tim giờ hoá đá
Mà tại sao trong dạ rỉ máu đào
Ngẩng đầu lên nhìn cánh én lượt trao
Tự hỏi lòng sao ta không được vậy
Quên tất cả vùi chôn sâu tận đáy
Sống hồn nhiên tự tại chẳng buồn đau
Dệt tương lai mãi tươi sáng một màu
Thênh thang bước niềm đau là dĩ vãng
Biết sao đây khi kiếp đời bạc trắng
Ý chí ta đâu thắng nổi con tim
Trong đêm vắng vẫn lặng lẽ đi tìm
Quá khứ kia đã hằn in thành nếp.
ngắm thành phố 1 mình trong đêm (ảnh: internet) |
THƠ ĐÊM THAO THỨC: LỜI RU ĐÔI MẮT
Thơ: Thanh HiếuKhép mi lại canh tàn đã điểm
Còn căng tròn tìm kiếm điều chi
Người ta cất bước ra đi
Mình vương mình nhớ sầu bi ích gì
Buông quá khứ sống vì thực tại
Cất tâm tư gọn lại đáy lòng
Sông còn bến đục bến trong
Một ngày sẽ được như mong mắt à
Đừng có khóc người ta đâu hiểu
Đau riêng mình hỏi liệu đáng không
Ngoài kia lối trải hoa hồng
Đợi tim mở cửa tình nồng ái ân
Đôi mi khép thả dần cảm xúc
Nói với lòng lời chúc ngủ ngon
Không thương thôi nhớ không buồn
Xoá tan mệt mỏi giận hờn đắng cay.
THƠ ĐÊM THAO THỨC: HY VỌNG
Thơ: Thanh Hiếu
Giữa đêm vắng nhìn về quá khứ
Mới thấy rằng mọi thứ đã xa
Giờ đây....ta với.....riêng ta
Hoàng hôn xế bóng sắc hoa phai tàn
Không nhớ nổi bao lần vấp ngã
Vẫn gồng mình vội vã đứng lên
Nhủ lòng hãy gắng để quên
Rồi mai hạnh phúc sẽ bên không rời
Nhưng mơ ước xa vời hiện tại
Ngày qua ngày vẫn mãi đi tìm
Thêm sâu vết cắt vào tim
Máu hồng âm ỷ đời chìm màn đêm
Cũng từng sống êm đềm giản dị
Mái tranh nghèo thủ thỉ tiếng yêu
Nào đâu có được bao nhiêu
Sương mù giăng lối mây chiều phủ che
Thêm lần nữa gửi về hy vọng
Bình minh lên cuộc sống như xưa
Cùng nhau tần tảo nắng mưa
Giòn tan tiếng hát nô đùa trẻ thơ.
ĐÊM LẠNH - NHỚ NGƯỜI
Thơ: Nguyễn ĐiềnĐêm nay sương phủ lạnh hồn trăng
Chú cuội đi đâu hả chị hằng
Sao chị ngồi buồn trông quạnh quẽ
Hay là cùng cảnh với tôi chăng
Tôi nay buồn lắm chị hằng ơi
Nhớ quá đi thôi nhớ một người
Nhờ chị hỏi dùm người có biết
Tim tôi tê buốt, lạnh bờ môi
Gió ở chốn nào sao chẳng thấy
Ghé đây tôi gửi chút hương nồng
Để kẻ phương xa không thấy lạnh
Vắng người lữ khách những ngày đông
Mây hởi! mây ơi! Xin đứng lại
Cho tôi xin gửi một đôi lời
Nhờ mây mang hộ về bên ấy
Nhắn nhủ rằng tôi rất nhớ người
Nhớ người tôi gửi vào mây, gió
Một tiếng yêu thương quặn thắt lòng
Mong rằng nơi đó xin người nhớ
Kẻ ở nơi này mãi đợi mong./.
cô gái thao thức vì tình buồn (ảnh: internet) |
NGỦ ĐI BÉ ƠI
Thơ: Thu Hà
Đêm khuya rồi sao không ngủ bé ơi !
Mắt cứ mở buông lơi dòng cảm xúc
Nghĩ về ai mà trống trong lồng ngực
Cứ dập dồn liên khúc vậy là sao ?
Đêm khuya rồi nỗi nhớ càng lên cao
Không gian lặng...tim cồn cào da diết
Dấu yêu ơi giờ này anh có biết
Đóa quỳnh hương tha thiết giữa đêm trường.
Đêm khuya rồi hoa vẫn tỏa mùi hương
Như thầm gọi người thương ơi hãy đến
Trao vòng tay em bên người bẽn lẽn
Nụ hôn đầu say men ái tình ta.
Đêm khuya rồi nghe những bản tình ca
Dòng lệ thắm nhạt nhòa theo lời hát
Mưa ngoài hiên càng rơi càng nặng hạt
Nhớ thương người nghe mặn chát bờ môi.
Ngày qua ngày tình yêu ấy lên ngôi
Bé thầm ước tình đôi ta trọn vẹn
Như tằm kia sẽ đến ngày cuốn kén
Mong đến ngày tay nâng chén rượu hoa !
(Còn cập nhật...)
Nghe lòng thổn thức tiếng đêm thở dài
Nghe đời nặng nỗi bi ai
Nghe heo may gió khóc hoài dưới mưa.
Chiêm bao thì thấy tay sờ thì không
Yêu sao lắm nổi long đong
Để dời như thể lạc trong sường mù.
Nhớ về phương ấy phòng không lạnh lùng
Em nghe tiếng nhịp tim cùng
Đếm thời gian ngược đoạn trường _ bên anh !
Đêm qua trong lúc ngủ say
Thấy anh về lại vòng tay êm đềm
Nụ hôn ngây ngất ngọt mềm
Cùng em tâm sự suốt đêm không rời
Tỉnh dậy sao quá chơi vơi
Trời mưa gió lạnh tả tơi thân gầy
Ngỡ rằng anh vẫn ở đây
Nhưng đâu còn nữa lòng đầy nhớ thương
Biết người nơi ấy còn vương
Còn nhớ cô bé chung đường hôm nao
Bao nhiêu tình đã gửi trao
Mà nay đau khổ rót vào trái tim
Đêm khuya giá lạnh im lìm
Chẳng hề ngủ được con tim nát nhàu
Mơ làm chi để lòng đau
Nhớ làm chi nữa mất nhau thật rồi.
Đêm không trăng ánh đèn mờ nhạt quá
Sao đầy trời nhưng chẳng khỏa trần gian
Gió buồn ai sao lay động sáo màng
Mây lơ lửng kết thành hàng trôi mãi
Liễu hờn trăng rũ cành dài bóng trải
Soi mặt hồ tìm một chút bình yên
Nước trong xanh nhưng thiếu vắng con thuyền
Đêm từ tạ giọt sương huyền động lá
Bỗng một hôm có một người khách lạ
Nhẹ mái chèo rong ruổi thả dòng sông
Cặp bến mơ dạo bước chốn vườn hồng
Chạm nhành hoa máu hồng rơi giọt mặn
Rồi ra đi để hoa tàn thiếu nắng
Bến sông chờ nhưng chẳng thấy thuyền đâu
Sông nhấp nhô bóng liễu mãi u sầu
Hờn trăng gió rồi nói câu từ tạ.
Đêm buông sầu nhớ vu vơ
Anh ngồi viết lại lời thơ tình buồn
Một mình với nỗi cô đơn
Cùng vầng trăng sáng cứ vờn qua đây...
Người yêu chẳng thấy chốn này
Ngõ khuya Đom đóm cứ bay lượn lờ
Bao giờ chung một giấc mơ
Thương con tim khóc dại khờ từng đêm...
Một người nhớ,một người quên
Làm sao có thể khắc tên thiệp hồng
Rồi mai em cũng sang sông
Anh ôm tình lỡ mà lòng quặn đau...
Lại một đêm buồn phiền ta mất ngủ
Dạo bước đi cho sương phủ bờ vai
Tự trách mình chứ nào dám trách ai
Khi ta lỡ vào một vai đóng thế.
Tấn trò đời diễn với bao nhiêu lệ
Nhưng riêng ta vẫn cứ kệ vì yêu
Mỗi ngày qua ta muốn nói bao điều
Sao cuộc sống quá quá nhiều gian dối.
Phải chăng ta trao em đã quá vội
Để bây giờ kẻ mang tội là ta
Đêm qua đêm tưởng tình ấy mặn mà
Nhưng thật ra ta là người mộng tưởng.
Một đêm dài đi dạo giữa màn sương
Ướt vai áo còn thương người tình phụ
Tình yêu này chỉ mới đang hé nụ
Xin em đừng vội phủ nỗi thương đau.
Mình anh tay nắm bàn tay
Mình anh nắm lấy trăng say bên thềm
Mình anh lặng bước trong đêm
Rưng rưng giọt nhớ đọng mềm trên môi
Gió lùa qua ánh trăng côi
Tự tình hát khẽ một thời luyến thương
Giờ ngồi đếm giọt hoa sương
Rơi bao nhiêu cánh trên đường trần nan
Anh giờ ngồi đợi cố nhân
Quay đi quẩn lại thời gian nhạt màu
Đêm thanh vắng lệ chan sầu
Người ơi có hiểu nỗi lòng nát tan
Trăng thanh thức đếm canh tàn
Chờ cho ai ngủ ngồi đan nỗi niềm
Gom mây giấu những ưu phiền
Vùi chôn một kiếp giữa miền liêu sơn!!!
Nhắm mắt lại thấy em trong tâm trí
Lòng hiểu rằng anh yêu chỉ mình em
Thương mỗi khi em chải tóc bên rèm
Ngân câu hát cho tình anh mong nhớ
Có phải anh trong tim em ở đợ ?
Hay là ai em trao những mong chờ ?
Vì khó ngủ nên vần thơ trăn trở
Quyện nỗi niềm nức nở cả trời đêm .
Trăng ơi trăng có buồn không?
Mà sao sương phủ lạnh lòng nhân gian
Nhớ ai trăng thả vội vàng
Sợi thương sợi nhớ vương mang kiếp người
Bao giờ trăng bước chung đôi
Nhân gian sẽ hết ngậm ngùi chờ mong.
Ngoài song
chiếc lá nhẹ rơi
Xạc xào tiếng gió
ru hời giấc đêm
Sương khuya
ướt đẫm cỏ mềm
Ngắm hoa quỳnh nở
mình em... nhớ chàng...
P/s: Chúc cả nhà ngủ ngon ạ
Gần sáng rồi...đêm thì ra...dài thật
Hết một ngày với bộn bề tất bật
Ta phút này sống thật với riêng ta.
Đêm thao thức đợi chờ vầng trăng vỡ
Để lòng mình nức nở giữa canh sương
Mộng tàn phai trong dâu bể tình trường
Một dòng nhớ chia đôi đường duyên nợ.
Đem nỗi lòng muốn tỏ cùng ai ?
Giữa đêm khuya canh vắng đêm dài
Muốn nói mãi mà sao không nói?
Buồn hay vui chẳng biết người ơi
Chỉ nghe tâm nặng trĩu rất nhiều
Câu từ đâu hết bao nhiêu nỗi niềm
Chuyen gì đến nó sẽ đến.
What much be is that will be !