Suốt cuộc đời mình cứ mãi tìm nhau
Nhìn thấy đó nhưng nào đâu dám hỏi
Bởi trái ngang nên đứng ngoài réo gọi
Người thương ơi em mòn mỏi đợi chờ.
Em lặng thầm ôm nhớ đứng ngẩn ngơ
Có những lúc từng giờ quanh quẩn mãi
Không gặp anh thì ngay dài khắc khoải
Gần bên nhau thì ngại bước chung về.
LIÊN KẾT ĐƯỢC TÀI TRỢ
Chuyện đôi mình lắm dâu bể nhiêu khê
Đành cam chịu đứng bên lề cuộc sống
Dù em anh...một lòng chung gối mộng
Vẫn phải ôm chiếc bóng giữa cuộc đời.
Chúng mình cùng chờ đợi mãi nhau thôi
Em nguyện hứa một lời thương anh nhất
Nghĩa gối chăn luôn ngất ngây chân thật
Nên trăm năm chẳng đánh mất chữ tình.
Kỷ niệm xưa vẫn nằm trong nỗi nhớ
Tình yêu mình cứ ngỡ mãi gần nhau
Nào ngờ đâu năm tháng đã phai màu
Rồi lặng lẽ đành mất nhau muôn thuở.
Chuyện ngày xưa bây giờ em vẫn nhớ
Chỉ trách mình không nợ phải đành xa
Còn không anh tên Cún ngốc thật thà
Sao anh bỏ không qua thăm Cún nữa.
Chữ nợ duyên anh cũng vừa chọn lựa
Em đớn đau tình chia nữa không còn
Dòng sông buồn chờ đón đã héo hon
Con bến cũ mỏi mòn trông ngóng đợi.
LIÊN KẾT ĐƯỢC TÀI TRỢ
Anh cùng em...đường đời chia hai lối
Đất trời sầu sớm tối muốn dừng quay
Lòng đớn đau luôn day dứt từng ngày
Nhìn anh bước nắm tay người yêu mới.
Con đường này sớm tối đã từng qua
Ngày hai đứa tình đậm đà ngây ngất
Năm tháng qua anh âm thầm để mất
Bỏ quên em...lây lất giữa chợ đời.
Đứng bên đường nhìn nơi cũ lệ rơi
Lòng day dứt một thời chưa tan vỡ
Nhớ em anh từng giờ chung hơi thở
Mình rời nhau khi trời trở gió chiều.
Nhưng bây giờ đã hiu hắt buồn thiu
Tình còn lại lắm điều thêm đau xót
Anh giờ đây không còn câu dịu ngọt
Chẳng như xưa khi vừa trót hẹn thề.
Có lẽ nào tình hết thật trong anh
Giờ ai phải dỗ dành khi em khóc
Ước chi em thân cành vàng lá ngọc
Thì có đâu lăn lóc chốn tình trường.
Có lẽ nào đời vướng chữ yêu thương
Rồi cam chịu đoạn trường như thế chứ
Cớ vì sao anh chần chừ lưỡng lự
Không dang tay níu giữ chuyện đôi mình.
Có lẽ nào...anh câm nín lặng thinh
Nhìn nước mắt cuộc tình thi nhau đổ
Đường vào yêu trải qua bao gian khổ
Giờ ôm thương chôn đáy mộ mất rồi.
LIÊN KẾT ĐƯỢC TÀI TRỢ
Có lẽ nào nông nỗi để chia phôi
Mình đã hứa dù cuộc đời ngang trái
Vẫn bên nhau trên đường dài còn lại
Có lẽ nào...em đành phải mất anh.
Gởi lại anh những vần thơ ngày cũ
Tiếng yêu mình chưa đủ phải lìa xa
Trong tình anh em quá đổi thật thà
Chỉ cái bóng đúng ra đừng níu giữ.
Nhớ không anh chớ chần chừ do dự
Dù thơ tình mọi thứ vẫn còn nguyên
Em viết thêm chỉ hai tiếng lụy phiền
Bên góc trái ngoài biên cho dễ thấy.
Yêu thương nhau em tràn đầy thế đấy
Nhưng bây giờ anh vậy phải đành thôi
Mình nhớ nhung đứng đợi cũng xa rồi
Vì lỗi hẹn không chung đôi sánh bước.
Do duyên em cuộc đời luôn bạc phước
Ngang trái tình nên chẳng được gì đâu
Khi xa nhau mình chẳng dấu được sầu
Đành lặng lẽ ôm thương đau duyên lỡ.
Kỷ niệm mình nơi chốn cũ còn đâu?
Cây khô héo lá sầu nghiêng ngã rớt
Trái tim em bất chợt rung từng đợt
Hơi thở buông thưa thớt lẫn bồi hồi.
Tháng năm dài trôi nổi sống đơn côi
Anh quên lãng một thời yêu đâu nhớ
Chỉ mình em ngẩn ngơ sầu dang dở
Tình trái ngang tan vỡ chẳng chịu về.