Bóng hồng xưa giờ đây đâu còn nữa
Ta chơ vơ đứng giữa cảnh tịch liêu
Đường yêu xưa sao xơ xác tiêu điều
Không tươi đẹp mỹ miều như ngày cũ
Lòng thẩn thờ ngồi đây mà ủ rũ
Giọt lệ trào như lũ của mùa mưa
Nàng ra đi đau xót nói sao vừa
Chỉ lặng lẽ giữa trưa mà trông ngóng
Giờ khuất rồi đâu còn một hình bóng
Đem yêu thương cuộc sống được vui tươi
Trên đôi môi sẽ mất hẳn tiếng cười
Chỉ còn lại lệ rơi trong đêm vắng
Mây xót thương nhỏ giọt sầu cay đắng
Gió não nùng văn vẫn tiếng đau thương
Tình yêu xưa từ nay như mộng thường
Thôi chớ buồn vấn vương thêm chua xót.
(Người Đã Ra Đi - Phạm Hiếu)
LIÊN KẾT ĐƯỢC TÀI TRỢ