Truyện ngắn: Giấc mơ Phượng vĩ

10/4/14
(iini.net) My vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Con đường đến trường hôm nay sao mà lạ! Cái gốc đa thân thuộc bỗng dưng biến mất. Thay vào đó là một loại cây ngộ nghĩnh. Cành giăng ngang như hai cánh tay My đưa ra lúc tập thể dục. Những chiếc lá hình trái tim lấp lánh xanh màu ngọc bích. Chen lẫn với lá là hoa. Những chùm hoa trắng muốt giống hệt mấy cái chuông tí hon kết lại bằng một sợi dây màu nâu thật đẹp. Mỗi lần có gió thoảng qua, hoa lay động. Tiếng leng keng, leng keng ... vui nhộn vui lên như tiếng gọi của anh chàng bán cà rem trước cổng trường. Bỗng, cây nhún mình, những trái tim xanh lấp lánh reo lên:

- Chào cô bé quàng khăn đỏ!
My giật mình lùi lại. Hai chú bướm từ vòm lá bay ra, cười khúc khích. Chú bướm vàng hỏi nàng bướm trắng:
- Ai đó?
Bướm trắng yểu điệu rung cánh, bay chập chờn quanh tóc My, tự hào bảo:
- Con người đấy!
- Con người !!! Con người là gì hả chàng?
Bướm trắng chớp mắt:
- Là một thứ phù thủy vừa thông minh vừa độc ác. Sẵn sàng bắt em ép vào vở và đem ngâm anh trong một cái lọ chứa đầy chất hóa học.
Bướm vàng kinh hải kêu lên:
- Thượng đế ơi! Mình có làm gì nên tội chứ?
- Mình hút nhụy những đóa hoa họ trồng.
Bướm vàng phân trần:
- Biết làm sao hơn! Không hút nhụy hoa thì bọn mình chết mất còn gì. Họ thì sao? Họ chẳng có lỗi à?
- Họ đâu có làm úa tàn những đóa hoa xinh đẹp như mình.
- Vậy họ sống bằng gì, Em thân yêu?
Bướm trắng quan sát My hồi lâu rồi ra vẻ thông thái:
- Có lẽ họ ăn cóc ổi ngâm đường để sống.
My bật cười, đưa miếng ổi còn lại lên miệng cắn một miếng lớn. Hai con bướm hoảng hốt bay cao, mất dạng.

truyen ngan giac mo phuong vi
Truyện ngắn: Giấc mơ Phượng vĩ (tranh minh họa)

My rẽ sang phải. Miếng ổi như nghẹn lại trong cổ My. Con đường mòn bị cắt ngang bởi một cái hồ rộng mênh mông. Những chiếc lá sen trải rộng như ngầm bảo rằng không có giọt nước nào ngấm được vào trong mạch lá. Sen nở hồng một góc ao. Quên cả sợ, My đặt vội chiếc cặp xuống đất, lội ra mí nước trong vắt. Hai bàn chân xinh xắn của My cọ nhẹ vào nhau mát rượi. My cuối xuống ngắt một chiếc lá sen to tướng rồi vác “cây dù thiên nhiên” trên vai. Những giọt nước còn đọng trên lá lăn tràn xuống tóc My. My thích thú cười vang. Tiếng cười đánh thức họ hàng nhà cá. Chú cá có râu dài khoác vội chiếc áo màu xanh mướt rượt, bơi ra khỏi hang nhìn lên ngơ ngác. Nàng cá vàng đuổi theo sau với cả chục con cá bảy màu sặc sỡ. Chúng nhao nhao:
- Cái gì vậy? Cái gì vậy?
Cá thia Thia xanh vẫy nhẹ đuôi:
- Suỵt! Con người tới rồi!
- Con người là gì?
Cá Xiêm Xanh chu miệng nói nhỏ với người yêu là nàng cá diện áo vàng cam rực rỡ:
- Nó rất to xác nhưng ngu ngốc lắm. Không biết bơi như anh và nói toàn những điều gàn dỡ.
- Họ nói gì vậy anh?
- Họ thường ba hoa rằng “ Cá không ăn muối cá ươn”.
Cá vàng phì cười, ngoe nguẩy chiếc đuôi ba nhánh viền đen óng ánh:
- Ừ, ngu thật! Bọn mình có ăn muối bao giờ và nếu có ai nhét muối vào miệng thì em sẽ chết mất vì mặn.
- Bởi vậy mới nói...
Cá Thia Thia Mun bơi lại, gầm gừ cắt ngang lời gã tình địch của mình:
- Ai nói với mi là họ ngu? Chẳng những họ biết bơi mà còn có thể lặn hàng giờ nữa kìa! Họ có thể bắt cái thằng láo khoét như mi nhốt vào chậu và mi phải nuốt lăng quăng thay cho những món ăn ngon nơi này.
Cá Xiêm Xanh phùng mang, bỉu môi nói:
- Chỉ giỏi tài nói phét. Sao mi biết họ khôn? Ai thì không rõ chứ cô bé nầy chỉ giỏi tài khóc chứ lặn lội gì.
Tức quá, My bật khóc. Lũ cá hết vía bơi vào hang đóng chặt cửa bằng một nhánh rong màu xanh mơn mởn.
Tiếng khóc tức tưởi của My làm Nữ Thần Sông Nước tò mò vén làn nước lên bờ. Bà dõng dạc hỏi:
- Cô bé kia, đến đây làm gì?
My sợ qua, chắp tay run giọng:
- Dạ...Con đi học bị lạc đường.
- Láo! Mùa hè đến rồi mà còn đi học sao?
My chợt nhớ là mùa hè đã đến. My được nghỉ học cả tuần nay:
- Dạ mùa hè đã đến!
- Hừ, ngớ ngẩn quá! Chắc mi học dở lắm phải không? Học trò gì mà không nhớ cả ngày tháng , không biết trời đã sang mùa hạ. Ta phải cho ngươi biến thành cây phượng vĩ để mi không còn quên nữa.
Từ bàn tay bà, một tia nước phun vọt lên cao rồi rơi xuống lúc My. Cô bé hoảng hốt tháo chiếc khăn quàng đỏ trên cổ trùm vội lên đầu. Nước vẫn chảy. Tóc và khăn My ướt đẫm. Lạnh quá, My rùng mình, hắt hơi liền mấy cái. Bỗng nhiên, cô bé thấy mình lớn lên. Hai tay đưa cao. Tóc bồng bềnh xanh mướt. Và, chiếc khăn hóa ra những chùm hoa đỏ màu mặt trời mùa hạ. My đã biến thành cây phượng Vĩ. Mấy chú ve sầu không biết từ đâu bay đến, ẩn mình trong những tàng cây xum xuê hoa lá. Mấy chú ve tội nghiệp My bèn nhắc nhở liên tục “ hè...! hè...” Suốt ngày, suốt buổi. Rồi âm thanh râm ran ấy lạc hẳn đi.
My chỉ còn nghe tiếng “ve...ve...” rền rĩ bên tai.
Nhức cả đầu! Cô bé định bỏ chạy nhưng cô đã bị cắm sâu vào mặt đất. My thét lên kinh hải.
- My, My...!
My mở choàng mắt. Mẹ đang ôm My vào lòng. Chiếc khăn của mẹ ướt đẩm mồ hôi My.
- My, con nằm mơ thấy gì mà hét lên dữ vậy?
My dụi đầu vào ngực mẹ thầm thì:
- Mẹ ơi! Mùa hè đã đến !
Nguyễn Thị Mây
Trịnh Thanh Biên
Trịnh Thanh Biên
Bạn vừa xem Truyện ngắn: Giấc mơ Phượng vĩ trên trang web iini.net, được thành viên Trịnh Thanh Biên biên tập vào lúc 2014-04-10T02:52:00+01:00 [nội dung đã được chỉnh sửa/cập nhật gần đây nhất vào lúc 2018-10-08T16:51:18Z].
Bạn có thể tìm thấy nhiều bài viết liên quan trong danh mục:
Hãy chia sẻ bài viết này lên mạng xã hội nếu bạn thấy hay nhé!
Chia sẻ lên Facebook
Có 0 bình luận cho bài viết "Truyện ngắn: Giấc mơ Phượng vĩ"
Sửa bài đăng