"Mưa giăng sầu cho hờn tủi trào dâng, Mưa đọng giọt làm bâng khuâng kỷ niệm, Mưa hắt hiu để chiều loang màu tím, Mưa mịt mờ che kín lối người đi..."
Một cuộc tình đẫm ướt buổi chiều mưa
Ngàn câu hát tả chưa vừa nhung nhớ
Anh nơi đâu có nghe lòng nhắc nhở
Một bóng hình trăn trở nhớ tình nhân.
Từng giọt buồn thương khóc mối tình si
Nghe làn gió thầm thì "duyên đã lỡ"
Mây lang thang vùng khói sương bỡ ngỡ
Mối tình sầu than thở lúc tàn canh.
Cuộc tình ta nếu không níu được gì
Em xóa nhé cho bờ mi khô lệ
Đã trót vướng phận tơ tằm dâu bể
Nên khổ đau...ắt phải thế anh à.
ẢNH TÂM TRẠNG BUỒN TRONG MƯA
Mưa nơi này rồi mưa đến cùng anh
Hai nổi nhớ quẩn quanh chiều bão động
Ôm niềm riêng âm thầm em trông ngóng
Nhớ vô vàn hình bóng một người dưng.
Mưa đến rồi, giăng ngập tràn phố xá
Thương em về ướt áo quãng đường xa
Đi trong mưa, gió lốc...tội thân ngà
Hoa lá rụng...lòng ngỡ như bão nổi.
Gió giông ơi! thôi đừng xô hoa lá!
Xin đừng gieo trắng xoá...những...mưa sa!
Ướt em tôi, lạnh lắm lúc về nhà
Thêm mỏi mệt, sau một ngày vất vả...
Em mãi là cô gái chốn quê nghèo
Anh từng vứt để mộng gieo phố thị
Chắc có lẽ sự đời không như ý
Anh quay về...mình cũng chỉ người dưng..
MƯA rả rích Mưa hoài ... Mưa mãi !
MƯA ướt buồn hoang hoải lạnh tê
Có ai đứng đợi MƯA về
MƯA sầu quặn nhớ ...sơn khê não nùng.
Còn gì đâu hạnh phúc ngọt môi mềm
Bờ vai ấm ngày đêm từng che chở
Biết trách ai khi mình không duyên nợ
Chia cuộc tình lầm lỡ bước chân côi..
ẢNH CƠN MƯA BUỒN NHỚ NGƯỜI YÊU
Xin MƯA đó ! Hãy nghe tâm sự
MƯA đừng gieo nức nở thêm buồn
MƯA đừng để lệ em tuôn
Và MƯA đừng có ... níu hồn tôi đau.
Xin MƯA hãy... bớt sầu than thở
MƯA làm gì ? Nhung nhớ nhiều thêm
MƯA ơi ! Héo rũ môi mềm
Chiều nay MƯA đã làm tim nghẹn ngào.
Chiều nay gió bỗng thét gào
Cơn mưa cuối hạ nghẹn ngào bên song
Vui đâu giá lạnh trong lòng
Mà chiều nắng hạ mỏi mong một người.
Mưa chờ lá rụng đầu thu
Ven đường lẻ bóng cho dù chim ca
Biết người bỏ ánh trăng ngà
Bỏ con đò nhỏ, bỏ ta một mình.
Thầm mong trong cõi vô hình
Chợt như người đến tuyệt tình lời chi
Ngoài hiên mưa vẫn thầm thì
Tiễn chân một kẻ ra đi thuở nào.
ẢNH BUỒN VÀ THƠ NGẮN VỀ MƯA
Mưa đã về giữa nỗi lòng thành phố
Giọt mưa rơi gợi nhớ khúc giao mùa
Mưa vọng về kỷ niệm mối tình xưa
Gieo cảm xúc cơn mưa về giăng lối.
Mưa vẫn rơi nhịp đời theo nhạc trổi
Cung lặng trầm dệt mộng lối yêu đương
Mưa mĩm cười theo nỗi nhớ vấn vương
Mưa ngân mãi câu chuyện tình chiều muộn.
Mưa thuở ấy em trao anh mộng tưởng
Ánh cầu vồng sắc tỏa mộng yêu thương
Dưới giọt ngâu em vương mối tình đầu
Tình đưa bước nối dài theo nhịp sóng.
Mưa rơi hoài từng hạt nối đuôi nhau
Nơi hẻm sâu dò bước chân lầy lội
Như cuộc đời vẫn đi vào ngõ tối
Hắt hiu buồn giọt nước mắt mưa rơi.
Cơn mưa chiều vội vàng không báo trước
Con phố dài ẩm ướt bóng hoàng hôn
Em ngồi nghe tê lạnh nữa linh hồn
Trong hoang vắng chập chờn bao hoài niệm.
THƠ ẢNH TÂM TRẠNG BUỒN DƯỚI MƯA
Bao nhiêu lâu giấc mơ còn nung nấu
Mưa giữa trời hay giông bão trong tim
Một lần xa mà trọn kiếp đi tìm
Câu ước hẹn đắm chìm trong vô vọng.
Sấm nổ đùng đùng mưa rơi rơi
Lòng cứ chơi vơi ngắm đất trời
Gió giật từng hồi cây nghiêng ngả
Mây phủ âm u dạ nao nao...
Mưa quyện gió đùa trong đê mê
Người ướt lê thê bước vụng về
Nước chảy thành dòng lòng trống trải
Hình bóng mờ dần dưới mưa tuôn....!
Mưa rơi bởi anh sụt sùi thương nhớ
Giấu lòng mình trong vỏ ốc mượn hồn
Rồi dày vò trong bao nỗi cơ đơn
Sao chẳng mở nơi lòng mình một lối.
Mưa rơi rơi thấm cõi lòng anh vội
Tháng ngày buồn bởi dang dở cuộc chơi
Nhớ rồi thương về một chốn xa xôi
Nơi sắc phượng mùa hè đang rợp đỏ.
Cố vơi đi một bóng dáng hình hài
Gom kỉ niệm dần nhạt phai em ạ ..
Nếu ngày mai trên dòng đời vạn ngả
Bước qua nhau như người lạ chưa từng...
Mưa chiều ướt áo em tôi
Giọt mưa thấm lạnh ở nơi đáy lòng
Chiều buồn nỗi nhớ mênh mông
Nào ai có thấu nỗi lòng ai không?
ẢNH TÂM TRẠNG ĐƠN CÔI TRONG MƯA
Em lỡ hẹn cơn mưa chiều thu ấy
Anh trách trời sao nỡ đổ cơn mưa
Bóng nước trôi bao thương nhớ chẳng vừa
Em không đến cho hồn thêm trống vắng.
Chiều tháng bảy trút cơn mưa cuối hạ
Mưa theo dòng cuốn chiếc lá gầy hao
Tình của ta tan vỡ tự lúc nào
Mà nỗi nhớ cứ nghiêng chao một nửa.
Chiều tháng bảy giữa dòng người huyên náo
Cơn mưa buồn ai cùng dạo với em
Bờ vai run đứng tựa dưới mái thềm
Anh đi mất để sầu thêm nặng hạt.
Mưa dù lớn nhưng rồi mưa sẽ tạnh
Chỉ còn em mang canh cánh nỗi buồn
Lời hẹn thề theo con nước trôi luôn...
Trôi về tận nơi ngọn nguồn đau khổ.
Mưa rơi chi mãi mưa ơi
Trời còn hờn dỗi với người cô đơn
Đêm buồn mưa lạnh buồn hơn
Đếm từng giọt rớt ướt mềm bờ mi.
Mưa làm chi gió làm chi
Cho thuyền xa bến xuân thì phôi phai
Đêm dài chờ đến ngày mai
Bình minh hửng nắng hoa cài tóc xanh.
Tự nhiên lòng thấy thương ai
Đếm mưa rả rích lòng hoài đợi mong
Buồn thương nước rẽ đôi dòng
Chân mây dâu bể long đong phận người.
(Còn cập nhật...)
Đường ai ấy bước bỏ lời ái ân
Chia tay cung đoạn tần ngần
Đường duyên hai lối xa dần bóng nhau ..!
Thôi ta phơi cánh phượng bay mưa chiều
Vàng buông chiếc lá tịch liêu
Gối tay hoa mộng mến yêu tuổi hồng
Người về phố thị mênh mông
Vầng trăng châu thổ trải lòng sơn khê
Mặn cay nước mắt hẹn thề
Nhớ hoài áo trắng đường về, Người ơi
Chấm dứt tình duyên đã gánh mang
Tỏa ngát hương thơm không luyến tiếc
Nghe tên thấy dáng hết mơ màng
Người chê mỗi buổi dùng dằng mãi
Kẻ nói bao phen khó bỏ ngang
Nặng nợ tri ân từng ngậm miệng
Bên nhau sức khỏe thấy bàng hoàng.
Có những chiều thành phố đẫm mưa bay
Tôi thơ thẩn đếm ngày xưa yêu dấu
Hạt mưa ướt nỗi niềm đang nương náu
Bộn bề tôi đau đáu nhớ thương em
=====
Có những chiều dạo bước lối thân quen
Nhìn xác lá mà lệ nhem mắt trĩu
Còn đâu nữa những lời yêu ngượng nghịu
Chỉ thấy buồn chẳng hiểu bởi vì đâu
=====
Có những chiều nhìn tháng bảy mưa ngâu
Thương tình nhân nồng nàn sau năm gặp
Một lần thôi mà vạn đau trở trắc
Nghìn lời sao thắc mắc lại giống tôi
=====
Có những chiều thả mộng bước xa xôi
Mới thấy được đời đầy vơi cay đắng
Bao mật ngọt tì ghim vào sâu lắng
Mặc kệ đời tôi lẳng lặng mà theo.